Trò Chuyện Với Ác Quỷ
Tác giả: Mitsuro Sato
Giới thiệu sách:
“Cái gọi là lẽ phải, cũng chỉ được quyết định bởi số đông thôi.”
“Những người được sinh ra trong cơ thể trần truồng tại sao lại quá quan trọng chiếc áo khoác lông?”
Thế nào là “xấu”? Thế nào là “tốt “?
Những định kiến, những kỳ vọng, những mong chờ đặt nặng trên vai có giúp ta vững vàng trải nghiệm hiện tại và tương lai hay không?
Cuốn sách “Trò chuyện với ác quỷ” dành cho những ai muốn thay đổi bản thân.
Cuốn sách này giúp bạn hiểu về cơ chế, khởi nguồn của vũ trụ.
Cuốn sách này chỉ ra phương pháp triệt tiêu đau khổ và giận dữ chỉ trong khoảnh khắc.
Review sách:
Tôi bị ấn tượng ở cuốn sách này ở ngay đầu đề tác phẩm “Trò chuyện với ác quỷ” – Ồ tại sao lại chọn trò chuyện với “Cái ác”? Chúng ta đã chẳng còn gì để nói với ‘Cái thiện” nữa rồi sao?
Con người xuất hiện và tồn tại trong thể hỗn mang, mọi thứ đều cần có nguồn cõi, căn cơ, gốc gác. Chúng ta biết rằng kể cả sự tự nhiên này, cũng đều được hình thành từ một nguyên tố hay một lý do nào đó. Sự tồn tại, ngay cả trong ngôn ngữ, ngay cả những dòng tôi viết đây cũng đều là một quy ước được tạo dựng và nảy sinh khi con người có ý thức. Các ý thức hệ được hình thành và lưu truyền từ đời này sang đời khác, cấy ghép trong tiềm thức con người về các khái niệm, các thứ đương nhiên và dĩ nhiên. Điều đó làm chúng ta vô tình đánh mất đi sự tư duy về tồn tại, hoặc lười tư duy về mọi thứ.
Thử suy nghĩ, cái cốc được gọi là cốc bởi quy ước đám đông, nếu ta gọi cái cốc là cái chén thì có sai không? Tương tự “Ác quỷ” và “Thượng đế” nếu ta đổi vị trí ý nghĩ hai từ cho nhau phải chăng chúng ta sẽ lập tức tôn sùng vẻ đẹp của “Ác quỷ”. Và đây là những tư tưởng khởi nguồn cho cuốn sách.Từ bên trong cuốn sách, các tư tưởng mới được gợi mở dưới cái nhìn rộng, tự do, không chịu bất kì khuôn phép nào. “Trò chuyện với ác quỷ” đưa chúng ta bước chân vào một thế giới khác, một thế giới như chưa bắt đầu và bắt chúng ta phải suy nghĩ lại mọi thứ. Đó là “Ngộ nhận” – sự ngộ nhận mọi thứ của chúng ta. Sự “Chấp nhận” – Mặc nhiên cho sự thật và quy ước của sự thật. Sự tự “lưu đày” vào trong các “lẽ phải” để bất chợt nhận ra cho đến khi “lẽ phải” xuất hiện những điều xấu xa đã tồn tại ở trước đó rồi.
“Mitsuro: Tranh của bọn trẻ thật sự rất tự do. Chẳng bức nào có sắc thái giống nhau.
Cũng không đứa nào hướng theo chuẩn mực như:
Cách mô màu được đánh giá là “chuẩn”
Bố cục được cho là “đẹp”
Xu hướng vẽ mang tính “lý tưởng”
Ác quỷ: Có điều những bức tranh này đều đã nhuốm chút màu bởi thế lực của “cái thiện”
Tất cả đều đang đi theo một chiều hướng, chiều hướng được cho là “lẽ phải”
Mitsuro:Thật vậy sao? Tôi thì vẫn thấy những bức tranh này đang đi theo chiều hướng rất đa dạng.
Ác quỷ: Vậy tại sao không có bức tranh nào vẽ nghề “sát thủ”
Mitsuro: Quý ngài ác quỷ à… nếu con mình chỉ là một đứa trẻ lớp bốn và nó nói rằng ước mơ của con là trở thành sát thủ thì theo ngài bậc làm cha làm mẹ sẽ có tâm trạng như thế nào?
Và tôi sẽ làm hết sức mình để ngăn chặn ước mơ đó thành hiện thực, bất chấp việc có thể trở thành mục tiêu tấn công của con trai tôi!
Ác quỷ: Nhìn xem, ngươi lại đang bó mình trong khung chuẩn mực rồi. Cha mẹ luôn hướng con mình theo những chuẩn mực được cho là “đúng”
Đây là kết quả của việc từ ti vi cho đến truyện tranh, từ cha mẹ cho đến nhà trường, rồi đến cả những nhà sản xuất bánh kẹo cũng đồng loạt hướng trẻ em đến tư tưởng “anh hùng chính nghĩa”
Mitsuro:Nhưng với tôi đây vẫn là kết quả tốt hơn hẳn phát ngôn có thể khiến cha mẹ phải rơi nước mắt rằng “Con muốn trở thành sát thủ”. Số lượng những đứa trẻ mang tư tưởng muốn giúp thế giới trở nên hòa bình tăng lên thì đương nhiên là tuyệt vời hơn rồi.
Ác quỷ: Ngươi nghĩ một thế giới cần thiết phải có bao nhiêu cuộc chiến?
Khi một số lượng “anh hùng” tồn tại thì cũng cần một số lượng “cái ác” tương đương như thế.
“Cái ác” không có nghĩa làm cho thế giới tồi tệ đi.
Để có “anh hùng” thì thế giới ngày nay cần phải đang trong cảnh hỗn loạn.”
Có thể nói rằng, đây sẽ không phải là một câu chuyện dễ đọc, dễ hiểu, hay dễ chấp nhận. Một cuốn sách mang bắt người đọc phải ngờ vực, đặt hàng nghìn câu hỏi tại sao, cắt nghĩa lại đời sống tưởng chừng như đã thành chân lý (Ngay cả chân lý, nó cũng có chân để bị chặt đứt). Sẽ chẳng có thứ gì tồn tại trong đời là “bất di bất dịch”. Nằm trong quy ước của chuẩn mực, mọi thứ đều dần được hình thành. Bằng các minh chứng của lịch sử lại nói với chúng ta một điều, chính sự phá vỡ các quy ước mới là nền tảng cho sự phát triển. Ví dụ điển hình là “Nguyễn Trãi” khi sáng tác “Cảnh ngày hè”. Sự cố vươn mình vượt lên trên cái mình đã biết thúc đẩy con người bước về phía trước. Đọc cuốn này khiến tôi tri nhận lại rất nhiều, thậm chí có đôi lúc khi đọc nó, tôi có cảm giác mình đang bị đánh bật các gốc rễ của trụ cột niềm tin bên trong mình.
Ngoài ra, cuốn sách này còn có lối viết rất đặc biệt, chủ yếu dựa trên các cuộc hội thoại. Đây là lối viết rất đậm chất “kịch”, dựa vào cách viết này các chiều kích tư tưởng được đào sâu và đẩy mạnh. Đây là cuốn sách đề cập nhiều về các mâu thuẫn (đúng-sai. Thiện –ác. Sở hữu –đánh mất, ..) , mà “mâu thuẫn” là một phần không thể thiếu trong cấu trúc của kịch. Với cách viết như vậy, các hệ tư tưởng dường như được lột tả hết mực trong tương quan cao trào tâm lý của người đọc. Một sự chọn lựa thông minh đầy dụng ý của người viết.
Tôi cho rằng đọc một cuốn sách cũng chính là cho bản thân cơ hội bước chân gần hơn đến kho tàng trí thức nhân loại. Mọi nhận thức của chúng ta cũng đều có hạn trong khi thế giới là nguồn tri thức vô hạn. Cái hữu hạn không thể đuổi hết vô hạn nhưng sự theo đuổi không ngừng sẽ khiến con người hoàn thành phần người ngày càng hoàn thiện hơn. “Trò chuyện với ác quỷ” thật sự là một cuốn sách hay và rất đáng để đọc.
Trích đoạn hay:
1. “Con người trong cuộc sống cũng giống như đang ngồi trên một chiếc xích đu. Có tiến về phía trước, có lùi về phía sau. Cái thái độ chỉ mong cầu một chiều là điều hoàn toàn sai lầm. Chiếc xích đu không thể chỉ tiến về phía trước mãi được. Quả thực là vậy, vì người ta luôn kỳ vọng về một phương hướng duy nhất nên khi nó đu trở lại mới thấy thất vọng”
2. “Trong quá trình phát triển, con người chúng ta lưu giữ những kiến thức, kinh nghiệm, truyền lại cho đời sau. Do đó, những biến đổi của giới tự nhiên và tác động của quy luật tự nhiên trực tiếp hoặc gián tiếp thường xuyên quy định sự tồn tại của con người và xã hội loài người, nó là môi trường trao đổi vật chất giữa con người và giới tự nhiên; ngược lại, sự biến đổi và hoạt động của con người, loài người luôn luôn tác động trở lại môi trường tự nhiên, làm biến đổi môi trường đó.
Không có một chuẩn mực nào có thể áp dụng cho tất cả. Có thể đúng với người này nhưng lại lệch lạc với kẻ khác. Chúng ta sinh ra có 2 đôi mắt, 2 đôi tai và một cái miệng. Hãy lắng nghe và quan sát nhiều hơn nói”