Mình Sinh Ra Đâu Phải Để Buồn
Tác giả: Hamlet Trương – Iris Cao
Đôi nét về tác giả:
Iris Cao (sinh ngày 14/03/1988) sinh viên ngành Quảng Cáo – Truyền Thông ở Singapore, Iris Cao còn được biết đến nhiều với tư cách nhiếp ảnh, cô sáng lập Iris Studio, làm việc với nhiều ngôi sao Vpop
Hamlet Trương là Một người nghệ sĩ đa tài, Anh vừa là nhạc sỹ, vừa là nhà văn. Anh đã có hơn 34 bài hát góp phần tạo nên sự yêu thích cho một số ca sĩ
Review sách:
Có lúc nào bạn cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng vì những sai lầm, thất bại trong cuộc sống chưa? Làm sao để thoát khỏi vùng tối cảm xúc đó? Hãy đến với cuốn sách “Mình Sinh Ra Đâu Phải Để Buồn” giúp bạn lạc quan hơn trong những ngày đau khổ, tuyệt vọng nhé.
Cuốn sách “Mình Sinh Ra Đâu Phải Để Buồn” là sự kết hợp giữa hai cây bút trẻ Hamlet Trương và Iris Cao. Cuốn sách là những trải nghiệm của tuổi trẻ khi đứng trước những chênh vênh, những vấp ngã của chính bản thân trong hành trình đi tìm bản ngã của mình, hành trình dài để trưởng thành. Những nỗi niềm khó nói ấy được Hamlet Trương- Iris Cao ghi lại theo một cách đặc biệt. Giúp bạn đọc tìm thấy hình ảnh đâu đó quen thuộc ở chính mình.
“Mình sinh ra đâu phải để buồn” được chia thành 2 phần, trong đó phần đầu của tác giả Iris Cao và phần còn lại của tác giả Hamlet Trương. Nội dung gồm hơn 30 tản văn về cuộc sống, hành trình trải nghiệm của một người trẻ trước những vấp ngã đầu tiên. Ở lứa tuổi chưa phải là người lớn, lại không còn nhỏ bé để được bao bọc, người trẻ dễ rơi vào cảm giác chơi vơi, lạc lõng và không biết mình muốn gì.
Mở đầu cuốn sách, là những dòng tâm sự từ cô gái Iris Cao đa sầu đa cảm với những lời tự sự mang đậm dấu ấn cá nhân, như chính tác giả đang kể về câu chuyện cuộc đời mình. Các nhân vật của Iris Cao thường dùng ngôi kể “tôi” để dẫn dắt nội dung cần truyền tải. Những câu chữ từ cô giống như cuốn nhật ký vụn vặt ghi chép lại những dòng cảm xúc bâng quơ, vài câu chuyện nhỏ nhặt, hay đôi ba người nào đó đến và đi trong cuộc sống thường ngày. Có câu chuyện nói về nỗi đau của sự phản bội, vị đắng của hai chữ chia tay.
“ Khi một chàng trai hứa yêu thương và bảo vệ ta suốt đời, thì dù cái suốt đời đó có trôi qua ngắn ngủi, tận sâu trong lòng chúng ta cũng đã từng cảm thấy rất hạnh phúc… thật sự rất hạnh phúc.”
Câu chuyện về việc bị người yêu phản bội nhưng vẫn ngẩng cao đầu khi bước ra đi; về những ngày tháng cô đơn chờ một người đến nắm tay; về khủng hoảng tuổi 30 vì tài chính chưa ổn định, cũng chưa thể tìm được một người cùng nắm tay mình bước vào lâu đài hôn nhân… là chuyện của tất cả những người trẻ. Trong những năm tháng thanh xuân, ai cũng đều phải tự mình trải qua những thử thách này. Cảm giác lần đầu tiên yêu, lần đầu tiên thất tình, lần đầu tiên bị phản bội, lần đầu tiên thất bại… sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí của mỗi người.
Iris Cao đã thổ lộ rằng “Cảm ơn người đã buông tay em tàn nhẫn như thế”. Đối với cô, khi yêu người ta sẽ thể hiện bằng trăm ngàn phương cách, nhưng khi tình đã nhạt bấp bênh trên bờ vực ly tan, khi ấy ta hãy học cách chia tay càng lạnh lùng, càng nhẫn tâm, sẽ càng dứt khoát. Đau một lần để tỉnh mộng, để xem nỗi đau ngày hôm ấy là động lực để sống tốt đẹp ở tương lai.
Tiếp nối chặng hành trình dài của tình yêu, Iris Cao dẫn dắt chúng ta đi qua nhiều cảm xúc, từ đau khổ cay đắng đối diện với cuộc chia ly, cho đến những xúc cảm dịu dàng hơn khi thần tình yêu gõ cửa. Đó là những câu chuyện mang dư vị ngọt ngào và những âm sắc tươi vui: “Chờ một người đến nắm tay; Chỉ cần ta thương nhau là đủ; Em đã đợi anh đến bất tận; Nếu em không ổn cứ ôm anh…”
Nếu như ta so sánh phong cách văn chương của Iris Cao như một cô em gái mộng mơ đôi khi còn nhõng nhẽo, thì ở Hamlet Trương chính là người đàn ông từng trải, nhìn cuộc đời bằng lăng kính thực tế nhưng không cực đoan, nhẹ nhàng mà vô cùng tỉnh táo. Hamlet nói rằng “khi lớn lên bạn sẽ nhận ra rất nhiều cay đắng, rằng khi ta làm đúng hàng trăm lần không ai nhìn thấy, nhưng chỉ cần sai sót một lần thôi thì ai cũng có thể bỉ bai chà đạp” Đó là sự thật hiển nhiên rồi, chúng ta chỉ còn cách mỉm cười và chấp nhận thôi.
Hamlet Trương chia sẻ với chúng ta hãy học cách làm một người diễn viên xuất sắc để sống cho trọn vẹn vai diễn cuộc đời. Hãy học cách nói xin chào, xin cảm ơn và đừng quên lời xin lỗi. Biết nhận sai đúng lúc chính là đức tính của người đã trưởng thành. Tất nhiên điều ấy không đồng nghĩa với việc ta luôn đeo trên mình chiếc mặt nạ dối gian, giả tạo. Chỉ là khi ta đã lớn, hãy học cách kìm nén cái tôi ngông cuồng nông nổi. Vì trường đời khác rất xa trường học, mỗi sai lầm đều phải trả giá bằng tiền, bằng danh dự, thậm chí là rất nhiều nước mắt.
Trong câu chuyện “Dậy đi, chạy đi” lại là một lời thôi thúc động lực sống mạnh mẽ của mỗi chúng ta, câu chuyện từ anh như một cú hích, một liều thuốc tăng lực khiến ta vùng dậy chiến đấu để sinh tồn. “Khi mặt trời mọc, con linh dương biết một điều, nếu nó chạy không nhanh nó sẽ làm mồi cho con cọp. Mỗi ngày mặt trời mọc, con cọp cũng biết rằng, nếu nó không chạy nhanh bằng con linh dương nó sẽ chết đói…”
Với câu chuyện “Khủng hoảng tuổi 30” giọng văn Hamlet Trương lại có phần chùng xuống. Anh nhẹ nhàng tâm sự như đang bộc bạch chính suy nghĩ của mình. Tuổi 30 ta loay hoay với gánh lo gạo, tiền, cơm, áo. Khi ta 30 cũng lúc ba mẹ đã chùn chân mỏi gối phía bên kia đỉnh dốc cuộc đời. Chữ tình, chữ hiếu đè nặng trên vai, còn ta vẫn mệt nhoài khi công danh sự nghiệp vẫn còn dang dở. Nhưng Hamlet Trương vẫn luôn biết cách dịu dàng trấn an độc giả, anh cho rằng tuổi 30 cũng là thời điểm chúng ta học cách uốn nắn bản ngã cá nhân mình, ta tôi luyện tính mạnh mẽ can trường sau rất nhiều biến cố. Ta trầm tĩnh hơn, sâu sắc hơn, và đó cũng là lúc ta đã trưởng thành hơn.
Cuốn sách “Mình sinh ra đâu phải để buồn ” là những lời tâm sự, lời an ủi về những vấn đề của tuổi trẻ mà bất cứ ai trong mỗi chúng ta cũng đều trải qua trong cuộc đời. Đừng vì những khó khăn mà nản chí lùi bước, hãy lựa chọn cho mình một phương châm sống tích cực hơn, lựa chọn những niềm vui trong cả những thời điểm đầy khó khăn nhất. Chính vì vậy, cuộc đời rất ngắn ngủi cho nên đừng để nó mang một màu đầy ảm đạm vì dù có thế nào đi chăng nữa thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục tiếp diễn.
Những trích dẫn hay:
Con người được sinh ra để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dẫu đôi lúc nỗi buồn che đôi mắt. Cứ tin là hạnh phúc sẽ trở lại, vì mình sinh ra đâu phải để buồn… (Hamlet Trương)
Anh từng là tất cả sau tất cả. Rốt cuộc cũng có ngày em mất tất cả là anh… Nhưng một sớm mai em thức giấc, chợt nhận ra điều quan trọng nhất là mình có thêm một ngày mới để sống, và vẫn tin vào tình yêu phía trước. Mọi điều khác có chăng cũng chỉ là gia vị cho cuộc đời thêm thú vị. Đúng rồi! Mình sinh ra đâu phải để buồn. (Iris Cao)
“Sự giận giữ nào cũng trôi qua rất nhanh, nhưng lời đã nói ra thì sẽ ở mãi trong lòng người ta, khó phai mờ, thế nên phải kiềm chế cảm xúc lúc nóng giận”
“Khi một chàng trai hứa yêu thương và bảo vệ ta suốt đời, thì dù cái suốt đời đó có trôi qua ngắn ngủi, tận sâu trong lòng chúng ta cũng đã từng cảm thấy rất hạnh phúc… thật sự rất hạnh phúc.”
“Đừng đứng ở vị trí của mình mà phán xét người khác, đàn ông và phụ nữ, ai cũng có một vai trò quan trọng trong gia đình. Phải thật bình đẳng và thấu hiểu. Đừng lớn tiếng hay hằn học bởi những điều mình chưa từng trải qua.
Nền tảng của hạnh phúc chính là tôn trọng.
Em ước gì thế gian này nhỏ lại. Để yếu lòng quay lại sẽ gặp anh” – ( Iris Cao )
“Thanh xuân của một người phụ nữ đáng giá bao nhiêu?
Nếu ai dùng tiền để mua nó thì khác nào bạn đã chết đi khi vừa bước vào thanh xuân.
Thanh xuân của một người phụ nữ là sống thỏa đam mê mình có, dám mạo hiểm, dám làm dám chịu.
Thanh xuân của một người phụ nữ là tìm được một công việc yêu thích, kiếm ra tiền và biết tiêu tiền.
Thanh xuân của một người phụ nữ là buông mình ra thế giới, nhìn ngắm đất trời và cảm thấy cuộc sống tồn tại quá nhiều điều tươi đẹp.
Thanh xuân của một người phụ nữ là thoải mái dựa lưng vào người đàn ông yêu thương mình, để nếm được mùi vị của sự tin tưởng, tôn trọng và chở che.
Ai lớn lên, biết nhận thức cũng có sẵn một thứ “vũ khí” để xài , đó là lòng tự trọng.
Đừng đánh mất nó khi vừa thanh xuân, để rồi trôi qua đắng cay, đau khổ rồi lại trách đời trách người bạc bẽo.
Sống sao cũng hết một đời người, phải sống với tự trọng thì mới sống hiên ngang.
Những tháng năm đem lòng yêu tha thiết một người chẳng yêu mình thật quá đỗi cô đơn, buồn tủi và tội tình. Nó giống như là chiếc là cuối thu cố níu lấy cành nhưng đến cuối cùng vẫn lặng lẽ rơi nghiêng… thực sự rất đau lòng.- ( Iris Cao )
“Hạnh phúc luôn sẽ trở lại, không ở dạng này thì ở dạng khác, không cùng người này thì cùng người khác” – (Hamlet Trương)
“Khi mặt trời mọc, con linh dương biết một điều, nếu nó chạy không nhanh nó sẽ làm mồi cho con cọp. Mỗi ngày mặt trời mọc, con cọp cũng biết rằng, nếu nó không chạy nhanh bằng con linh dương nó sẽ chết đói…” (Đạo diễn Quang Huy)
Lớn lên rồi, đi làm rồi bạn sẽ nhận ra một điều cay đắng về cuộc đời: Làm đúng trăm lần không ai thấy, làm sai một lần thôi thì ai cũng có thể chà đạp bạn được. Đó là sự hiển nhiên rồi thế nên mỉm cười chấp nhận thôi. (Hamlet Trương)
Trích sách “Mình Sinh Ra Đâu Phải Để Buồn”