Không Gục Ngã
Tác giả: Nguyễn Bích Lan
Đôi nét về tác giả:
Nguyễn Bích Lan sinh năm 1976 quê tại Hưng Hà, Thái Bình là một nữ dịch giả đặc biệt. Cô mắc căn bệnh loạn dưỡng cơ vô phương cứu chữa từ năm 13 tuổi. Từ khi biết được mình mắc căn bệnh hiểm nghèo đó thế giới dường như sụp đổ đối với cô. Bích Lan phải ở nhà, không được đi học và phải từ bỏ nhiều giấc mơ cuộc đời. Nhưng điều kì diệu đã xảy ra khi Bích Lan vô tình nhìn thấy cuốn sách giáo khoa tiếng Anh và cô đã tự mày mò học tiếng Anh từ cuốn sách đó. Dần dần cô yêu thích tiếng Anh và bước vào con đường dịch thuật. Năm 2002, Bích Lan bắt đầu dịch cuốn sách đầu tiên và sau 10 năm cô đã sở hữu hơn 20 đầu sách có giá trị.
Vào năm 2010, Bích Lan nhận giải thưởng dịch thuật do Hội nhà văn Việt Nam cho tác phẩm Triệu Phú Ổ Chuột. Năm 2013, cuốn tự truyện của chính cô với tựa đề “Không gục ngã” được xuất bản. Cuốn sách kể về hành trình tự vươn lên để học tập và thực hiện ước mơ dịch thuật của cô.
Review sách:
“Không gục ngã” Lời đề tựa nằm trên bìa sách ấy đã gần như lột tả được hết tâm hồn của tác giả Nguyễn Bích Lan, Không ai mong muốn cuộc đời mình trở nên bất hạnh và khó khăn bởi bất kỳ lý do nào. Bích Lan cũng vậy. Nhưng đối với Lan, việc trải qua những điều không mong đợi ấy như một màn đêm buông xuống và chị có thể ngắm nhìn những ngôi sao – biểu tượng cho những điều tốt đẹp, những hy vọng và khát khao được tiếp tục sống và vượt qua tất cả.
“Không gục ngã” là tiêu đề quyển sách, cũng là lời Bích Lan tự nói với bản thân cũng như với những ai cần động lực để đối mặt với những rủi ro, những thử thách khó khăn trong cuộc sống. Trải qua một tuổi thơ nghịch ngợm, sống động và tươi đẹp, những tưởng mọi thứ đã đóng lại với Bích Lan ở ngưỡng cửa mười ba với căn bệnh loạn dưỡng cơ. Nhưng từ sự tuyệt vọng vì bệnh không có thuốc trị, vì những đau đớn và bất tiện mà căn bệnh gây ra, chị đã hình thành một nghị lực phi thường để tự học tiếng Anh, trở thành một giáo viên mang lại niềm yêu thích tiếng Anh cho học trò, một dịch giả mang những giá trị văn hoá cho người đọc. Điều gì khiến chị có thể vượt qua nghịch cảnh để cống hiến cho xã hội như vậy?!
Từ những trang đầu của cuốn sách, người đọc có thể cảm nhận tình yêu cuộc sống mãnh liệt qua lời kể về những kỷ niệm tuổi thơ tươi đẹp, về những mối quan hệ trong gia đình, về khung cảnh thiên nhiên, những trò chơi dân gian, về tình yêu lao động và yêu văn chương được gieo mầm từ người ông nghiêm khắc. “Gió trời như con rồng vô hình, hết phi lên những ngọn thông già lại nhào xuống những rặng tre, luồn qua những cụm lá khô xào xạc, uốn lượn dọc các con ngõ, vờn qua những giọt mồ hôi, góp thêm chút mát mẻ vào những trò chơi tinh nghịch của con trẻ.” Phải là một tâm hồn nhạy cảm và tinh tế lắm mới có thể tả ngọn gió một cách sinh động như thế. Ngay cả khi bệnh tật trở nặng, chị cũng chỉ sợ rằng mình không thể tự bước xuống bậc thềm để nhìn bầu trời hay chạm tay vào một chiếc lá. Chị yêu cuộc sống từ những điều nhỏ nhặt nhất, chị trân quý những giá trị vô hình.
Khi bệnh tật ập đến vào cái tuổi đầy ước mơ và hoài bão của chị, làm tinh thần chị suy sụp, chính tình yêu thương của những người thân trong gia đình đã vực chị dậy. Và chính khát vọng sống bên trong đã đưa chị đến con đường tự học suốt đời, chị không chấp nhận sống vật vờ như một bóng ma vì bệnh tật, chị muốn khẳng định sự tồn tại, giá trị của chính mình và cống hiến cho xã hội, chị muốn sống một cuộc đời ý nghĩa.
Trong sách, chị chia sẻ về phương pháp tự học của mình, về tầm quan trọng của tự kỷ luật trong việc tự học, về lòng nhiệt huyết và sự chân thành trong cuộc sống, về tình yêu và lợi ích của văn chương, về vai trò của một dịch giả, về những “chìa khoá vượt khó”, về những bài học trong cuộc sống… Qua đó, người đọc sẽ thấy chị có một ý chí kiên định, một góc nhìn sâu rộng, dẫu thế giới của chị chỉ quẩn quanh bốn bức tường.
Với “Không gục ngã”, Bích Lan dẫn chúng ta vào miền ký ức tuổi thơ của chị với những sự kiện rất đỗi đời thường và êm đềm, để rồi lại làm ta nhói lòng vì những đổi thay của cơ thể do bệnh tật mà có thể đánh gục bất cứ đứa trẻ nào trong hoàn cảnh của chị. Những mảng đối lập trong từng giai đoạn cuộc đời chị, từ yên bình đi đến những khổ đau do bệnh tật gây ra, rồi hy vọng và tình thương yêu giữa người với người lại hiện ra trong những lúc khốn cùng nhất, tất cả đều chứa đựng những nghị lực đáng tự hào, và những giá trị nhân văn trong cuộc sống.
Đóng cuốn sách lại, mình lại thẫn thờ suy nghĩ về khát vọng sống, về ý nghĩa cuộc đời, về tinh thần vượt qua nghịch cảnh, về niềm vui cuộc sống…của chính mình. Mình nghĩ, mỗi người có những con đường riêng để đi. Nhưng những giá trị đích thực của cuộc sống thì không thay đổi, chỉ khi nào một người hiểu được những giá trị ấy, họ mới thật sự sống. Chị Bích Lan, đã và đang sống như thế. Cuốn sách này, không mang những giáo điều hay bài học khô khan, không khiến người đọc thương cảm cho số phận của chị, mà là những kinh nghiệm cuộc sống chân thật, truyền cảm hứng cho người đọc về chính cuộc sống của họ.
Trích dẫn hay:
Tôi từng là đứa trẻ khỏe mạnh, xinh xắn, vô tư, ham chơi, hễ chạm chân xuống đất là ríu rít nhảy chân sáo. Tuổi thơ tôi miên man trong gió đồng và những trò chơi thơ dại. Những ngày cắp sách tới trường của tôi đầy bóng chữ và cả một thế giới văn chương lung linh mà tôi tự đắp xây bằng những quãng thời gian đọc vụng trộm tủ sách của ông nội. Chưa có gì trong cuộc sống khiến tôi phải nghĩ ngợi. Tôi hồn nhiên đi qua tuổi thơ đến mức chưa kịp nuối tiếc khoảng thời gian thần tiên ấy. Rồi tôi chạm vào cánh cửa tuổi thanh xuân, nhìn thấy bóng dáng mình ở thời thiếu nữ. Tất cả những cảm xúc xốn xang, những thoáng xáo động chỉ vừa chớm nở, hé mở trong tâm hồn trong veo.
Nhưng bỗng chốc sự bình yên sụp đổ, chôn vùi cả nét hồn nhiên. Cả những cảm xúc mới mẻ, đẹp đẽ cũng vụt mất. Bánh xe cuộc đời tôi khựng lại trước những hướng đi đầy hy vọng, quay ngoắt 180 độ, rẽ vào lối dẫn tới vực thẳm của sự tuyệt vọng. Tôi chới với. Trống rỗng. Vô vọng.