Home / Review sách / Review sách Dám Bị Ghét

Review sách Dám Bị Ghét

Dám Bị GhétReview sách Dám Bị Ghét
Tác giả: Koga Fumitake, Kishimi Ichiro

Đôi nét về tác giả:
Koga Fumitake ( sinh năm 1973) người viết tự do. Dựa trên những cuộc đàm đạo với Kishimi Ichiro, anh đã vận dụng thể loại đối thoại trong triết học Hy Lạp cổ điển để viết nên cuốn sách này.

Kishimi Ichiro (sinh năm 1956) tại Kyoto, là nhà triết học. Năm 1989 ông bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu triết học và tâm lý học Adler, từng viết tác phẩm Nhập môn tâm lý học Adler

Giới Thiệu Sách:
Các mối quan hệ xã hội thật mệt mỏi.
Cuộc sống sao mà nhạt nhẽo và vô nghĩa.
Bản thân mình xấu xí và kém cỏi.
Quá khứ đầy buồn đau còn tương lai thì mờ mịt.
Yêu cầu của người khác thật khắc nghiệt và phi lý.


TẠI SAO BẠN CỨ PHẢI SỐNG THEO KHUÔN MẪU NGƯỜI KHÁC ĐẶT RA?
Dưới hình thức một cuộc đối thoại giữa Chàng thanh niên và Triết gia, cuốn sách trình bày một cách sinh động và hấp dẫn những nét chính trong tư tưởng của nhà tâm lý học Alfred Adler, người được mệnh danh là một trong “ba người khổng lồ của tâm lý học hiện đại”, sánh ngang với Freud và Jung. Khác với Freud cho rằng quá khứ và hoàn cảnh là động lực làm nên con người ta của hiện tại, Adler chủ trương “cuộc đời ta là do ta lựa chọn”, và tâm lý học Adler được gọi là “tâm lý học của lòng can đảm”.

Bạn bất hạnh không phải do quá khứ và hoàn cảnh, càng không phải do thiếu năng lực. Bạn chỉ thiếu “can đảm” mà thôi. Nói một cách khác, bạn không đủ “can đảm để dám hạnh phúc”. […] Bởi can. đảm để dám hạnh phúc bao gồm cả “can đảm để dám bị ghét” nữa. […] Chỉ khi dám bị người khác ghét bỏ, chúng ta mới có được tự do, có được hạnh phúc.

Review sách:
Dám bị ghét là cuốn sách có chủ đề tâm lý, triết học bán chạy nhất tại Nhật Bản, Cuốn sách được viết dưới dạng một cuộc đối thoại giữa Chàng thanh niên và Triết gia, mọi câu chuyện trong sách đều đưa ra những tư tưởng của chính nhà tâm lý học Alfred Adler – người được mệnh danh là một trong “ba người khổng lồ của tâm lý học hiện đại”, sánh ngang với Freud và Jung.  Khác với những người còn lại, chủ trương của Adler “cuộc đời ta là do ta lựa chọn”, và tâm lý học Adler được gọi là “tâm lý học của lòng can đảm”. Sau khi đọc xong cuốn sách, bạn sẽ nhận ra rằng chỉ có can đảm mới giúp bạn đứng lên trên tất cả, can đảm bị ghét, can đảm để người khác ghét mình.

Nội dung câu chuyện trong cuốn sách được bắt đầu từ việc nhà triết gia đã tuyên bố rằng “ai trên thế giới cũng có thể sống hạnh phúc” trong khi đó Chàng thanh niên từ nhỏ đã luôn cảm thấy tự ti về xuất thân, thành tích học tập cũng như vẻ ngoài của mình. Anh luôn bị bố mẹ áp đặt và so sánh với người anh trai tài giỏi. Có lẽ vì vậy anh bận tâm quá mức đến cái nhìn của người khác. Anh không thể thực lòng mừng cho hạnh phúc của người khác, đồng thời luôn ở trong trạng thái căm ghét bản thân. Trong mắt chàng thanh niên thế giới như một cõi hỗn mang đầy mâu thuẫn, không hề có hạnh phúc. Nhưng ở ngoại ô, vị triết gia lại phát biểu rằng ‘Con người có thể thay đổi, thế giới cực kì đơn giản và ai cũng có thể hạnh phúc’. và chàng thanh niên trẻ không hề cảm thấy hạnh phúc mới tìm đến và tranh luận cho ra nhẽ, chàng thanh niên không hề đồng ý với quan điểm của nhà triết gia

Cách dẫn dắt câu chuyện khiến người đọc bị cuốn hút trong câu chuyện cho tới việc chuyển cảnh, chuyển đề của cuốn sách cũng thú vị hơn, từ các vấn đề, các ví dụ mà chàng thành niên và nhà triết gia thảo luận, tác giả luôn đánh võng được sang những khái niệm mới rất ngọt.

Mỡ màn của trang sách là vào đêm thứ nhất “Hãy phủ nhận sang chấn tâm lý”
Cách sống của bạn là do bạn tự lựa chọn, không liên quan gì đến quá khứ cả thực sự như vậy theo thuyết nguyên nhân, vì quá khứ của anh ko tốt thế nên bây h anh mới sa ngã, nhưng theo thuyết mục đích của Adler, anh sa ngã vì anh đã thực sự chọn con đường sa ngã, quá khứ của anh chỉ giống như cái cớ anh vin vào để giải thích cho việc mình bị sa ngã mà thôi.

Cậu bất hạnh là bởi tự mình chọn lấy bất hạnh, quá khứ của bạn xảy ra như thế nào ko quan trọng, quan trọng là bạn gái ý nghĩa gì cho quá khứ đó. Một người kinh doanh thô lỗ, gán ý nghĩa lên cho việc đó là 1 trải nghiệm/bài học đáng quý để vực dậy, hay gán nó là hố sâu tăm tối khiến anh ta ko thể vực dậy nữa, đấy là trách nhiệm của anh ta, và anh ta tự chọn.

Đêm thứ hai “Mọi phiền muộn đều bắt nguồn từ quan hệ giữa người và người” câu nói gợi ý cho độc giả cách loại bỏ những phiền muộn đó. Lá bài của nhân gian quan hệ là do bản thân nắm giữ chứ không phải do đối phương nắm giữ

Mối quan hệ giữa người với người là căn nguyên của phiền muộn. Theo vị triết gia thì những phiền muộn nội tâm không hề tồn tại mà trong bất cứ muộn phiền nào đều mang bóng dáng của người khác. Càng đọc đoạn đối thoại tôi càng thấm và hiểu ra bản thân chúng ta luôn lo lắng ánh nhìn, đánh giá của người khác, luôn có nỗi băn khoăn là ‘người đó nghĩ gì về mình nhỉ?’. Chúng ta luôn sợ bị tổn thương trong các mối quan hệ nếu bị từ chối, bị phủ nhận. Chúng ta luôn mong muốn được thừa nhận và cố gắng nổ lực vì điều đó. Vì áp lực đó chúng ta sợ hãi việc tạo lập và duy trì mối quan hệ với người khác, thành thử chán ghét bản thân. Chúng ta né tránh mối quan hệ nhờ chán ghét bản thân mình.

Đến với cuộc đối thoại giữa triết gia và chàng thanh niên “Đời Không Phải Là Cuộc Cạnh Tranh Với Người Khác” muốn ám chỉ rằng cuộc sống của chúng ta là không giới hạn, có giới hạn là giới hạn do con người tự đặt ra. Nhiều khi chúng ta luôn luôn nghĩ rằng, cuộc sống là một cuộc cạnh tranh khốc liệt về tiền bạc, về sự nghiệp, về chức vụ. Nhưng chúng ta quên mất đi rằng, cuộc cạnh tranh khốc liệt nhất và khó khăn nhất là chính bản thân mình. Đời không phải là cuộc cạnh tranh với người khác!

Đêm thứ ba “Bỏ qua nhiệm vụ của người khác”
Tự do là gì? Tại sao con người, tại sao mình lại không thể tự do? Thứ đang bó buộc mình là gì? Để trả lời cho những câu hỏi đó thìTự do thực sự là ‘Dám bị ghét’?
Chúng ta luôn muốn một cuộc sống tự do nhưng bản chất của tự do là gì thì lại rất ít người biết. Trong cuốn sách ‘Dám bị ghét’, Kishimi Ichiro và Koga Fumitake khẳng định tiền bạc không mang lại tự do và giá trị, hạnh phúc của con người không thể mua bằng tiền bạc. Mà tự do là dám bị người khác ghét. Việc bị ai đó ghét là bằng chứng cho việc chúng ta đang thực thi tự do của mình, là biểu hiện của việc sống theo phương châm của mình.

‘Không sợ bị ghét mà cứ tiến lên phía trước. Không sống như hòn đá lăn xuống dốc mà cố gắng leo lên con dốc trước mặt. Đó chính là tự do đối với con người…Tôi quan tâm tới việc mình như thế nào hơn là mình được mọi người đánh giá ra sao. Cũng có nghĩa là tôi muốn sống tự do.’

Tiếp nối cho câu chuyện vào đêm thứ tư “Trung tâm thế giới nằm ở đâu”
Chính vì muốn được người khác nghĩ tốt về mình nên chúng ta mới bận tâm đến ánh mắt của người khác. Đó không phải là quan tâm đến người khác mà chính là cố chấp lấy bản thân. Liệu chúng ta có thể chuyển từ “cố chấp lấy mình” sang “quan tâm đến người khác”. Bởi lẽ chẳng ai là trung tâm của thế giới cả. Mục đích của mối quan hệ giữa người với người là “cảm thức cộng đồng”. Khi nào chúng ta mới thực sự có ích, có giá trị hay ý nghĩa của lòng can đảm là gì chúng ta có thể tìm trong cuốn sách giá trị này.

Đến đêm cuối cùng “Sống hết mình “ngay tại đây, vào lúc này”
Theo tâm lý học Adler thì con người không được tạo ra bởi trải nghiệm của bản thân trong quá khứ. Cuộc đời chúng ta là sự tiếp nối liên tục của những khoảnh khắc “hiện tại”. Cả quá khứ và tương lai đều không tồn tại mà chỉ có hiện tại. Thời khắc quyết định không phải hôm qua, cũng không phải ngày mai mà là “ngay tại đây, vào lúc này”
Hãy can đảm sống hạnh phúc, can đảm dám bị ghét và sống một cách nghiêm túc, hết mình “ngay tại đây, vào lúc này”. Hãy đón nhận ‘bản thân như bây giờ’ và can đảm bước lên phía trước dù kết quả có như thế nào. Đó là cách để hạnh phúc mà bản thân mình rút ra được khi gấp lại cuốn sách ‘Dám bị ghét’.

Xuyên suốt cuốn sách đặt ra một vấn đề mang tính triết học “Làm thế nào để sống hạnh phúc”, nhưng cuốn sách tuyệt nhiên không dùng đến những lý luận trừu tượng xa cách, mà mỗi ý tưởng đều được dẫn giải cụ thể, thực tế, khiến độc giả tiếp cận dễ dàng. Tôi tin rằng ”Dám bị ghét” là cuốn sách thật sự hữu ích dành cho những ai muốn có được cuộc sống hạnh phúc, muốn thoát khỏi sự đánh giá và cái nhìn của người khác mà quên đi bản thân mình.

Trích đoạn sách hay:
1. Dự thi rồi trượt thì cũng phải làm. Như thế có thể sẽ trưởng thành hơn hoặc có thể sẽ hiểu ra rằng mình cần phải đi theo con đường khác. Dù thế nào cũng có thể tiến lên phía trước. Thay đổi lối sống hiện tại chính là như vậy đó. Nếu cứ mãi không gửi bản thảo dự thi, sẽ chẳng tiến lên được.

Cũng có thể giấc mơ sẽ bị đập tan nát! Nhưng thế thì có sao chứ? Cậu không cho rằng cứ đưa ra đủ các “lý do không thể làm được” để đáp lại một vấn đề đơn giản – một việc cần phải làm – là một cách sống khổ sở sao? Trường hợp của cậu bạn mơ trở thành tiểu thuyết gia ấy chính là “bản thân” làm cho cuộc đời phức tạp, làm cho việc sống hạnh phúc trở nên khó khăn.

2. Cái đáng sợ của cạnh tranh chính là ở chỗ này. Cho dù chưa trở thành kẻ thua cuộc, cho dù vẫn ở vào thế thắng thì người luôn đặt mình trong trạng thái cạnh tranh sẽ chẳng có lúc nào được bình yên trong lòng cả. Không muốn trở thành kẻ thua cuộc, và để không trở thành kẻ thua cuộc thì phải tiếp tục chiến thắng. Không thể tin tưởng người khác. Có nhiều người đạt được thành công trong xã hội nhưng không cảm thấy hạnh phúc là vì họ sống trong tâm luôn thế cạnh tranh. Đối với họ thế giới là một nơi nguy hiểm, đầy rẫy kẻ thù.

3. Lúc còn nhỏ, chúng ta được cha mẹ che chở, chẳng cần làm việc cũng sống được. Nhưng rồi thời điểm phải “tự lập” sẽ tới, chúng ta không thể tiếp tục dựa dẫm vào cha mẹ nữa, phải tự lập về mặt tinh thần và cả mặt xã hội, cần phải làm một công việc gì đó, điều này không chỉ mang nghĩa hẹp là đi làm kiếm tiền đâu.

Ngoài ra, trong quá trình trưởng thành chúng ta sẽ có các mối quan hệ bạn bè. Tất nhiên cũng có khả năng sẽ có quan hệ yêu đương với ai đó, thậm chí có thể đi đến hôn nhân. Trong trường hợp đó sẽ bắt đầu quan hệ vợ chồng, một khi có con sẽ bắt đầu quan hệ cha mẹ và con.

4. “Sỏi đá thì vô lực. Một khi đã bắt đầu lăn xuống dốc sẽ tiếp tục lăn do các định luật tự nhiên như trọng lực và quán tính. Nhưng chúng ta không phải là sỏi đá. Chúng ta là những tồn tại có thể cưỡng lại xu hướng, ngăn đà lăn của bản thân, leo ngược lên dốc. Có lẽ nhu cầu được thừa nhận đúng là một nhu cầu tự nhiên. Thế thì để được người khác thừa nhận, chúng ta cứ thế lăn xuống dốc sao? Lẽ nào phải tự mài mòn mình giống như hòn đá lăn, cho đến khi đánh mất hình dạng cũ, trở nên tròn trịa? Hình cầu được tạo ra bằng cách đó, có thể nói đó “thực sự là mình” không? Không thể!

Trích sách “Dám Bị Ghét”