Có Một Ngày, Bố Mẹ Sẽ Già Đi
Nhiều tác giả
Review sách:
Càng lớn lên, những quyến luyến của chúng ta đối với bố mẹ càng ít. Khi đại bàng non có thể giương cánh, nó luôn hướng tới không trung, chứ không phải rúc vào đôi cánh bố mẹ.
Bạn khát vọng cuộc sống khởi sắc, không còn quẫn bách giật gấu vá vai. Bạn khát vọng sự nghiệp tiến triển, như thế mới không uổng bao năm vất vả tăng ca bất kể gió mưa. Bạn khát vọng con cái của mình về sau có thể lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, đạt được thành tích đáng tự hào, vươn lên trong môi trường cạnh tranh quyết liệt… Nhưng bạn lại vô tình đặt một khát vọng khác nằm sâu trong tâm hồn xuống vị trí dưới cùng, khát vọng này chính là hy vọng bố mẹ đừng vội già đi.
Giống như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời, vào những ngày trời quang nắng đẹp, bạn cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nó như một thứ đương nhiên nên có, hưởng thụ sự tốt đẹp nó mang lại đã trở thành thói quen của bạn. Nhưng nếu một ngày, có người nói với bạn mặt trời sẽ không mọc nữa, bạn cảm thấy thế nào? Có lẽ phần lớn mọi người đều cảm thấy sợ hãi và luống cuống. Bố mẹ cũng giống như mặt trời, luôn lặng lẽ ở sau lưng, cho bạn chỗ dựa và sự ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đấy nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại, sợ rằng đã quá muộn.
Bởi vì năm tháng vẫn mãi trôi, thời gian không trở lại, tên siêu trộm thời gian đang dần dần lấy đi tuổi xuân của bố mẹ, rồi có một ngày, bố mẹ sẽ già đi.
Cuộc đời không có lần sau, đó là hành trình một chiều mà thời gian một khi đã trôi qua sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa. Vậy nên thời gian ở bên bố mẹ, tưởng như rất dài nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại, chẳng còn bao lâu khi bố mẹ đang ngày một già đi.
Những lần bạn về thăm nhà gần đây, bạn có để ý thấy rằng trên gương mặt của bố mẹ đã điểm thêm nhiều nếp nhăn, mái tóc cũng thêm nhiều sợi bạc…Những bạn thường xuyên ở nhà cùng bố mẹ chắc sẽ khó nhận ra điều này hơn chúng tôi, những người đi học đi làm xa nhà, một năm chỉ về được đôi ba lần. Thực sự mỗi khi trở về bắt gặp hình ảnh đó, tôi có chút đau lòng. Đau lòng khi bản thân chưa kịp thành công, chưa kịp đền đáp thì bố mẹ đã già mất rồi.
“Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi” là tập hợp hơn hai mươi câu chuyện về sự trân trọng nỗi nhớ và lòng biết ơn về người nhà của chúng ta, bao gồm bố mẹ, ông bà… Mọi câu chuyện, hay ngôn từ đều rất giản dị, bạn có thể bắt gặp chính hình ảnh mình hồi bé khi ba mẹ đi làm phải ở nhà trông em, hay ở với ông bà rồi mong chờ mẹ đến đón. Bạn cũng có thể bắt gặp hình ảnh bản thân khi xa gia đình đi học đại học, bố mẹ cho lắng cho từng thứ đồ dùng, rồi nơi ở này kia. Mỗi lần gọi điện chỉ lo lắng xem con có ăn đủ bữa, áo mặc có ấm… Hay như câu chuyện mỗi chúng ta ai cũng trải qua khi làm hồ sơ thi đại học, có thể sẽ là mâu thuẫn giữa ước mơ của bản thân và mong muốn của bố mẹ…
Có một điều đáng quý ở tất cả những câu chuyện dung dị đời thường ấy, dù thời niên thiếu bạn có cãi lời bố mẹ, bạn có ăn bám hay thất nghiệp, gia đình có nghèo khó… thì đến cuối cùng, giá trị của mỗi câu chuyện đem lại chính là tận sâu trong mỗi người chúng ta luôn khắc khoải hai chữ “người nhà”, “tình thân”, “bố mẹ”, “anh chị”… dù chúng ta chẳng mấy khi bộc bạch ra bản thân yêu mến bố mẹ và gia đình đến nhường nào, rồi đến một ngày khi bố mẹ già đi, khi bản thân chúng ta làm bố làm mẹ chúng ta sẽ càng thấm thía hơn về ý nghĩa thực sự của gia đình. Đó sẽ luôn là nơi để trở về mỗi khi ta mệt mỏi và buồn đau.
“Có một ngày, bố mẹ sẽ già đi” bởi bố mẹ như cây đại thụ to lớn che chở cho đàn chim non, đàn chim non dần trưởng thành, bay đi những vùng đất mới nhưng cây đại thụ chẳng thể nào rời đi, chỉ có thể lặng yên đứng đó, chờ đàn chim non đến khi bay mỏi cánh sẽ trở về. Mỗi người chúng ta hầu như đều xa gia đình đi học, đi làm, đi tha hương cầu thực khắp chốn chỉ với mong muốn cuộc sống khởi sắc đỡ cơ cực. Nhưng có khi nào chúng ta nhìn về phía sau, bố mẹ vẫn luôn ở nhà chờ đợi chúng ta quay trở về cùng ăn một bữa cơm chung đầm ấm.
Những câu chuyện thường nhặt trong cuộc sống được tác giả miêu tả rất chân thật, không phải là ngôn từ quá hoa mỹ mà đó chỉ đơn giản là những câu chuyện dung dị hằng ngày. Nhưng đọc lên không khỏi xúc động và nó khiến mỗi chúng ta phải đối mặt với một câu hỏi: Bố mẹ đang ngày càng già đi rồi? chúng ta đã làm được gì cho bố mẹ hay chưa? Đó chính là điều tôi trăn trở nhất khi đọc cuốn sách này.
Tôi mong rằng, mỗi người chúng ta khi đọc xong cuốn sách này, hãy dành nhiều thời gian hơn để ở bên bố mẹ, hãy trở về ngôi nhà bố mẹ đã xây dựng cho chúng ta mỗi khi có thể, bởi đến một ngày bố mẹ rồi sẽ già đi…
Trích đoạn hay:
Nhớ lại mấy năm qua bố mẹ luôn vất vả vì tôi
Thời đi học tính tôi hèn nhát, mỗi lần bị bạn học bắt nạt, bố mẹ đều lo lắng. Lên đại học, tôi nhẹ dạ cả tin nên không thể vào học, bố mẹ thất vọng. Đến lúc đi làm, tôi thường xuyên nhảy việc, giống như cây không có rễ, bố mẹ bận lòng. Sau khi lập gia đình, tôi không biết vun đắp quan hệ vợ chồng, hôn nhân thất bại, mấy năm nay lại theo đuổi ước mơ, tình yêu và tự do, chậm chạp không kết hôn, sự nghiệp dù đã có nhưng tuổi gần bốn mươi vẫn một thân một mình…Tôi giống bố, đều là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng trong cuộc sống mười chuyện thì có tám chuyện bất mãn, cuộc sống không có tuyệt đối. Sống trong sự không hoàn mỹ này, chúng tôi đều trở thành người theo chủ nghĩa bi quan
Chỉ có mẹ tươi sáng như ánh mặt trời, ấm áp như vầng thái dương, cuộc đời bố con tôi đều được mẹ thương yêu che chở cẩn thận. Bố tôi may mắn vì đã gặp được mẹ, tôi đương nhiên còn may mắn hơn
Viết đến đây, đợt nhiên tôi nhớ tới bóng dáng thấp bé và mái tóc gần như trắng hết của mẹ ngày hôm ấy. Tôi không biết mẹ còn có thể ở bên tôi bao lâu, cùng tôi đi được bao xa
Nghĩ vậy, có lẽ bố cùng độ tuổi với mẹ lại may mắn hơn tôi, bởi tôi và chị gái sau này sẽ phải sống một quãng thời gian dài thiếu mẹ
Ánh mặt trời có thể len lỏi đến cứ nơi đâu, giống như sự quan tâm của mẹ, bình thường nhưng lại vô cùng tận tụy Mẹ chiếu rọi ánh sáng vào cuộc sống của bố, lại hắt đầy nắng vàng lên đường đời của tôi, dẫu con đường phía trước có gập ghềnh và dài đằng đẵng, cũng đủ cho tôi sưởi ấm lòng mình
Trích sách “Có Một Ngày, Bố Mẹ Sẽ Già Đi”