Home / Review sách / Review sách Cô Gái Mù Chữ Phá Bom Nguyên Tử

Review sách Cô Gái Mù Chữ Phá Bom Nguyên Tử

Cô Gái Mù Chữ Phá Bom Nguyên Tử
Tác giả: Jonas Jonasson

Đôi nét về tác giả:
Jonas Jonasson tên đầy đủ là Pär-Ola Jonas Jonasson (sinh 06/07/1961) là một nhà báo người Thụy Điển, nổi tiếng với tác phẩm bán chạy Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất.

Sinh ra và lớn lên tại vùng Vaxjo ở miền Nam Thụy Điển, cha là một tài xế xe cấp cứu và mẹ là nhân viên y tế, sau khi tốt nghiệp Đại học Gothenburg, Jonasson đã làm cho tạp chí Smålandsposten cho đến năm 1994. Năm 1996, ông mở công ty truyền thông OTW và khá thành công. Đến năm 2003, ông bị đau cột sống và bắt đầu stress. 2005 ông bán công ty truyền thông OTW và năm 2007 ông làm đám cưới với một phụ nữ người Na Uy và chuyển đến Thụy Sĩ để sinh sống.

Giới thiệu sách:
Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử – cuốn tiểu thuyết mới đầy chuyện li kì quái dị của Jonas Jonasson, tác giả của Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất.

Nombeko được sinh ra trong một căn lều bé tí tẹo ở Johannesburg, thành phố lớn nhất Nam Phi. Ngay từ lúc nhỏ xíu, cô đã mau chóng hiểu rằng thế gian này chẳng hứa hẹn gì với cô ngoài việc cô hoặc chết sớm, vì ma túy, vì rượu hay chỉ vì đơn giản là tuyệt vọng vì màu da châu Phi. Thay vì thế, Nombeko có những kế hoạch vĩ đại hơn nhiều. Cô tự học đọc học viết, bằng mưu mẹo và sự liều lĩnh đáng kinh ngạc, cô thoát khỏi khu ổ chuột với những viên kim cương lậu bạc triệu.

Đời cô là chuỗi sự cố điên khùng nối tiếp điên khùng. Cô chẳng hề muốn sống đời nô lệ ở đất nước phân biệt chủng tộc nhưng cũng chẳng mong mình trở thành cố vấn bất đắc dĩ cho dự án bom nguyên tử. Vậy mà cô phải làm cả hai với trí tuệ siêu việt về tính toán. Nhưng không gì có thể ngăn cản cô lập kế hoạch trốn thoát tới Thụy Điển, nơi cô gặp cặp sinh đôi Holger, mà một trong số đó nuôi âm mưu làm cách mạng lật đổ vương triều.

Cuộc đời Nombeko đan cài đầy tréo ngoe vào cuộc đời của cặp sinh đôi, và khi cặp đôi dàn xếp vụ bắt cóc vua và thủ tướng Thụy Điển thì điệp vụ giải cứu đã sẵn đợi nữ người hùng ra tay – để cứu cả thế giới khỏi thảm họa. Quả bom nguyên tử sẽ hoàn tất sứ mệnh của nó ở đâu, hay là trong tay một siêu cường có nhu cầu?

Cuốn sách ăn khách toàn cầu của Jonas Jonasson – Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử – khiến người đọc phấn khích về cách đùa với các nhân vật lịch sử có thực và các câu chuyện chính trị sặc mùi thuyết âm mưu ở thế giới này.

Review sách:
Bối cảnh của truyện bắt đầu vào thời điểm năm 1961, Nombeko Mayeki được sinh ra trong một căn lều bé tí tẹo ở Johannesburg, thành phố lớn nhất Nam Phi. Nơi mà cuộc đời cô đã được định sẵn để sống chung với rác và cứt rồi chết bởi nghiện ngập hay rượu chè, ấy là nếu như cô cũng giống như phần lớn những kẻ da đen khác, như mẹ cô chẳng hạn.

Thế nhưng, ngay từ khi còn bé, bên cạnh công việc làm một nhân viên dọn vệ sinh (hay con bé chuyên đổ phân) thì Nombeko dần thể hiện ra là mình khá thông minh và mẹ cô đã dạy cô cách làm tính, chỉ một chút thôi, rồi Nombeko tự học. Nombeko còn tình cờ gặp một gã tên là Thabo và “được” gã dạy cho biết đọc.

Sau khi trở thành người quản lý nhà vệ sinh và bị sa thải, Nombeko quyết định cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi khu ổ chuột, điểm đến là thủ đô Pretoria, cụ thể hơn nữa thì là Thư viện Quốc gia. Tuy nhiên xui xẻo thay, vừa đặt chân đến thủ đô cô đã bị một chiếc ô tô cán phải, chủ nhân chiếc xe là một gã kỹ sư say rượu, tuy nhiên Tòa án vẫn phán quyết rằng Nombeko là người sai và phải bồi thường cho gã kỹ sư chết tiệt.

Và vì Nombeko không có tiền, cô buộc phải làm nô lệ cho một quan chức chủ trì dự án bom nguyên tử ở Nam Phi. Và tại lồng giam hạn chế tự do ấy, cô quen được ba chị em người Trung Quốc -có mối liên kết với đặc vụ Israel và thân thiết với chủ tịch Hồ Cẩm Đào, một cán bộ cấp trung trưởng thành từ phong trào Đoàn.

Nombeko đã tự học chữ và trong một lần đọc tài liệu ở thư viện,cô bỗng dưng biết cách chế tạo cũng như phá vỡ một quả bom nguyên tử. Cô lên kế hoạch bỏ trốn và trót lọt. Nhưng chẳng may thay, ba chị em người Tàu gàn dở đã gửi chính họ kèm theo quả bom nguyên tử theo chân cô sang tận Thuỵ Điển,

Ở một diễn biến khác, xa tít tận Thụy Điển chính là nhà Qvist với ông bố lập dị từ yêu thích đến sùng bái nhà vua Thụy Điển đến căm hận và nuôi dưỡng lòng thù hận chế độ quân chủ rồi nhồi nhét vào đầu con trai mình tư tưởng lật đổ vương triều. Ông này sinh được hai đứa con trai (sinh đôi) và đặt là Holger Một và Holger Hai. Một thì i hệt người cha và không thông minh cho lắm, còn Hai thì chăm học và rất thông minh. Tuy nhiên, vì lập dị và sợ cho cả 2 con đi học sẽ bị nhồi nhét các luồng tư tưởng khác nên Qvist chỉ đăng ký cho 1 đứa đi học, hai đứa thay nhau đi học cách ngày để ngày còn lại ở nhà học chính trị cùng cha. Kết quả chỉ có Một được chứng thực tồn tại vì có khai sinh và đăng ký còn Hai thì xem như không tồn tại bla bla.

Số phận run rủi cho Nombeko và Hai gặp nhau, yêu nhau rồi cùng nhau bảo vệ quả bom trong những HAI MƯƠI NĂM để rồi cuối cùng họ cũng gặp được cả nhà vua lẫn thủ tướng rồi tặng lại quả bom cho Hồ Cẩm Đào

Tại sao họ phải bảo vệ quả bom? Vì quả bom có thể bị ông anh ngộ ngộ của Hai sử dụng để tiêu diệt hoàng gia, vì quả bom là do Nombeko tình cờ bị nhận nhầm vì sau khi ông chủ kỹ sư của cô bị ám sát thì cô đã bán nó cho Israel thông qua hai đặc vụ A và B nhưng bị gửi nhầm sang tận Thụy Điển

khép lại trang sách, tôi thấy Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử là một cuốn truyện hay ngoài mong đợi. Giọng văn châm biếm nhẹ nhàng tưởng chừng đã phần nào mất tích trong dòng văn học hiện đại được tái hiện lại dưới ngòi bút của Jonas Jonasson, vẽ lên những nghịch lý tưởng chừng như vô cùng vô lý nhưng lại rất thực. Để vẽ lên một câu chuyện hư ảo trong bối cảnh cuộc sống thực, ngoài một trí tưởng tượng không biên giới, tác giả cần rất nhiều những kinh nghiệm sống, những điều thực tế mắt thấy tai nghe, hiểu biết về tâm lý con người và hành vi cuộc sống, những điều Jonas đã chắt lọc từ những năm tháng làm nghề báo của mình.

Đọc cuốn truyện này, tôi dõi theo dấu chân của Nombeko, một cô gái mù chữ, con của một người mẹ không thể nghèo hơn, ở một khu ổ chuột không thể tồi tệ hơn, làm một công việc bần cùng nhất, ở trong một đất nước mà vị thế người da đen không thể nào tồi tệ hơn được. Vậy mà với sự thông minh khác hẳn với những đồng bào da đen xung quanh mình, và những sự kiện may mắn cũng như xui rủi xảy đến với mình, cô gái đã tận dụng được tất cả những gì mình có để học đọc, để đọc nhiều và nhiều thêm nữa về tất cả những thứ kiến thức có vẻ như xa vời đối với cả những kỹ sư chuyên chế tạo bom nguyên tử.

Cuộc đời của Nombeko được mô tả đầy những nghịch lý, những sự kiện tưởng chừng tốt đẹp lại kết thúc một cách vô cùng tồi tệ, và ngược lại, những điều tồi tệ lại có một cái kết tốt đẹp và hạnh phúc. Các luồng nhân vật xung quanh cô gái nhân vật chính cũng được tác giả xây dựng một cách tỉ mỉ. Từ sự ngu dốt của “những người da trắng thượng đẳng ở Nam Phi”, đến sự ngây ngô thái quá của người đàn ông Thuỵ Điển, sự khôn ranh nhưng đôi khi lại ngờ nghệch của các điệp viên Israel hay sự ngây thơ đến vô cùng nhưng lại xen lẫn những mưu mô ranh ma nhưng vô hại của ba cô gái Trung Quốc, tất cả những nghịch lý đó được tác giả hoà lại với nhau trong một bối cảnh xã hội cũng nghịch lý không kém. Khi những chuẩn mực đạo đức và lý tưởng xã hội cũng bị xáo trộn, sự phân biệt chủng tộc ở Nam Phi, chiến tranh lạnh, lý tưởng dân chủ, cộng sản hay quân chủ, những lực lượng đối kháng của xã hội lúc bấy giờ, vô cùng nghịch lý lại trở thành bối cảnh lý tưởng để cho các nhân vật đối nghịch của chúng ta gặp nhau và xây dựng nên một câu chuyện vô cùng logic và hấp dẫn dù đậm đặc những sự kiện vô lý một cách ngây thơ không thể tưởng tượng được.

Trích đoạn hay:
Chương trình vũ khí hạt nhân của Nam Phi được bắt đầu vào năm 1975, một năm trước khi kỹ sư say rượu van der Westhuizen tình cờ cán phải cô gái da đen. Có hai lý do khiến ông ngồi ở khách sạn Hilton và nốc brandy cho đến khi bị nhẹ nhàng mời ra. Một phần vì nghiện rượu. Viên kỹ sư cần ít nhất ngày một chai Klipdrift để có thể làm việc. Phần nữa vì tâm trạng tồi tệ. Và chán nản. Viên kỹ sư vừa bị Thủ tướng Vorster gây áp lực với phàn nàn rằng một năm đã trôi qua mà chẳng có tiến bộ gì.

Mặt khác viên kỹ sư đã cố gắng cầm cự. Về mặt kinh doanh, họ đã bắt đầu có những trao đổi với Israel. Chắc chắn, điều này do Thủ tướng đích thân khởi xướng, nhưng dù sao uranium đang trên đường đến Jerusalem, đổi lại họ đã nhận được tritium. Thậm chí còn có hai điệp viên Israel thường trú tại Pelindaba để lo cho dự án.

Không, Thủ tướng không phàn nàn về sự hợp tác của họ với Israel, Đài Loan và những chỗ khác. Bản thân những việc đó đã nhúc nhích được rồi. Hoặc, như Thủ tướng đã nói: “Đừng cho chúng tôi một lô những lời bào chữa hết lần này tới lượt khác. Cũng đừng đưa ra hết đội làm việc này đến đội kia. Cung cấp cho chúng tôi một quả bom nguyên tử, đ.m. nó chứ, ông van der Westhuizen. Rồi cho chúng tôi năm quả nữa.”

***
Trong khi Nombeko trú ngụ đằng sau hàng rào kép Pelindaba thì Thủ tướng Balthazar Johannes Vorster ngồi thở dài trong cung điện của mình. Ông bận quay cuồng từ sáng sớm đến đêm khuya. Vấn đề bức xúc nhất phải giải quyết bây giờ là sáu quả bom nguyên tử. Có lẽ gã khúm núm Westhuizen kia không phải là người thích hợp với việc này? Gã cứ nói và nói mà chẳng bao giờ nộp được.

Vorster lẩm bẩm một mình về Liên Hợp quốc chết tiệt, tụi Cộng sản ở Angola, Liên Xô và Cuba gửi cả đám cách mạng đến Nam Phi, và tụi Mácxít đã chiếm được Mozambique. Lại thêm bọn CIA khốn kiếp lúc nào cũng khui ra mọi chuyện và sau đó không thể im mồm về những gì họ biết. Ồ, đ.m nó, B. J. Vorster tổng kết về cả thế giới. Các quốc gia bị đe dọa từng giờ, thế mà tay kỹ sư chưa lần nào định thôi mấy trò dán bùa [bad word] mèo vô tích sự.

Thủ tướng đã leo lên ghế của mình bằng một con đường ngoạn mục. Vào cuối những năm 1930, hồi còn thanh niên, ông quan tâm đến chủ nghĩa phát xít. Vorster nghĩ rằng Đức Quốc xã có những phương pháp thú vị để phân biệt chủng tộc. Ông cũng thích truyền bá nó cho bất cứ ai lắng nghe.

Thế rồi chiến tranh thế giới nổ ra. Thật không may cho Vorster, Nam Phi chọn về phe quân Đồng minh (vì nó là một phần của Đế chế Anh), và những kẻ phát xít như Vorster bị nhốt vài năm cho đến khi chiến tranh thắng lợi. Sau khi lại được tự do, ông đã thận trọng hơn; trước và từ đấy về sau chẳng bao giờ những ý tưởng phát xít được phát triển dưới đúng tên gọi của chúng nữa.

Đến những năm 1950, Vorster vẫn bị xem là chỉ biết ị đái đúng quy tắc. Năm 1961, năm mà Nombeko sinh ra trong một căn lều ở Soweto, ông được thăng đến chức Bộ trưởng Bộ Tư pháp. Một năm sau, ông và cảnh sát của ông săn được con cá lớn nhất – kẻ khủng bố Đại hội Dân tộc Phi Nelson Mandela Rolihlahla. Mandela đã nhận án chung thân, tất nhiên, và đã được gửi đến một nhà tù trên đảo phía ngoài Cape Town, nơi ông ta có thể ngồi đến mục xương. Vorster nghĩ rằng có lẽ cũng chẳng mấy chốc. Trong khi Mandela bắt đầu mục nát đi theo kế hoạch thì Vorster tiếp tục leo lên bậc thang sự nghiệp. Ông đã được giúp đỡ ở nấc thang cuối cùng, quan trọng nhất, khi một người Phi bị một vấn đề rất đặc biệt, cuối cùng đã suy sụp. Người đàn ông đó được hệ thống phân biệt chủng tộc phân loại là da trắng, nhưng có thể họ đã nhầm, bởi vì ông ta trông đen nhẻm – và do đó ông ta chẳng phù hợp ở đâu cả. Giải pháp cho nỗi đau khổ nội tâm của ông ta hóa ra là tìm người tiền nhiệm của B. J. Vorster và đâm mười lăm nhát dao vào bụng. Người đàn ông vừa da trắng vừa da màu khác đó bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, nơi ông ta ngồi suốt ba mươi ba năm mà không bao giờ tìm ra mình thuộc chủng tộc gì.

Tận lúc đó ông ta mới chết. Không giống như Thủ tướng với mười lăm vết đâm vào người và một nhát vào mặt, chắc trăm phần trăm là da trắng nhưng lại chết ngay.

Do đó, đất nước này cần một Thủ tướng mới. Tốt nhất là người cứng rắn. Và chẳng mấy chốc, nhà cựu phát xít Vorster đã ngồi ghế đó.

Về chính trị trong nước, ông bằng lòng với những gì ông và đất nước này đã đạt được. Với luật chống khủng bố mới, chính phủ có thể gọi bất cứ ai là kẻ khủng bố và nhốt người đó bao lâu tùy thích, vì lý do gì cũng được. Hoặc không vì lý do nào cả.

Một dự án thành công nữa là tạo ra quê hương cho các nhóm dân tộc khác nhau – mỗi nước một loại người, chỉ trừ Xhosa, vì có đông người quá nên họ có hai quê. Tất cả những gì họ phải làm là gom hết loại người da đen lại, tống tất lên xe buýt về quê hương được chỉ định, tước bỏ quyền công dân Nam Phi của họ, và cấp cho họ một cái mới trên danh nghĩa quê hương. Một người không còn là dân Nam Phi thì không thể yêu cầu phải có các quyền của một người Nam Phi. Bài toán rất đơn giản.

Về chính sách đối ngoại, mọi thứ phức tạp hơn một chút. Thế giới bên ngoài liên tục hiểu lầm tham vọng của nhà nước này. Ví dụ, đã có một số rất lớn khiếu nại vì Nam Phi áp dụng chính sách đơn giản rằng người nào không phải da trắng sẽ cứ giữ nguyên như vậy vĩnh viễn.

Dù sao, cựu phát xít Vorster có chút hài lòng nhất định với sự hợp tác của Israel. Chắc chắn họ là người Do Thái, nhưng theo nhiều cách họ đã bị là hiểu lầm như chính Vorster.
(Trích sách “Cô gái mù chữ phá bom nguyên tử” )