Home / Review sách / Review sách Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Review sách Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ

Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Giới Thiệu Sách:
Truyện Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ là sáng tác mới nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nhà văn mời người đọc lên chuyến tàu quay ngược trở lại thăm tuổi thơ và tình bạn dễ thương của 4 bạn nhỏ. Những trò chơi dễ thương thời bé, tính cách thật thà, thẳng thắn một cách thông minh và dại dột, những ước mơ tự do trong lòng… khiến cuốn sách có thể làm các bậc phụ huynh lo lắng rồi thở phào. Không chỉ thích hợp với người đọc trẻ, cuốn sách còn có thể hấp dẫn và thực sự có ích cho người lớn trong quan hệ với con mình.

❝Bạn có thể trở về thăm lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào, hay nói khác đi lúc nào mà bạn nhận ra rằng thỉnh thoảng tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ…❞ (Nguyễn Nhật Ánh)

Đôi nét về tác giả:
Nguyễn Nhật Ánh (sinh ngày 7/05/1955) tại tỉnh Quảng Nam. Ông được coi là một trong những nhà văn thành công nhất viết sách cho tuổi thơ, tuổi mới lớn với hơn 100 tác phẩm các thể loại.

Trước khi trở thành nhà văn nổi tiếng, Nguyễn Nhật Ánh từng có thời gian đi dạy học, viết báo với nhiều bút danh như Chu Đình Ngạn… Năm 13 tuổi, ông đã có thơ đăng báo. Năm 1984, tác phẩm truyện dài đầu tiên Trước vòng chung kết đã định vị tên tuổi của ông trong lòng độc giả và kể từ đó, ông tập trung viết cho lứa tuổi thanh thiếu niên..
Năm 2010, tác phẩm Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của ông được trao tặng Giải thưởng Văn học ASEAN.

Review sách:
Tuổi thơ là một cái gì đó rất hoài niệm. Trẻ con thì luôn muốn mình lớn thật nhanh để mà có thể làm những điều mong muốn, nhưng khi lớn rồi thì lại rất muốn vứt bỏ tất cả chỉ để có thể tua ngược thời gian, quay về trở về thời thơ ấu của mình. Giá như lúc này có một chuyến tàu để đi ngược về thời bé thì chắc chắn rằng ai cũng sẽ muốn chiếc vé tàu đặc biệt này. Chỉ thật đáng tiếc là chuyến tàu đấy mãi mãi chỉ trong tưởng tượng mà thôi. Tuy nhiên đã có một người đã bán những tấm vé, bán những hy vọng trở về tuổi thơ. Đó chính là nhà văn Nguyễn Nhật Ánh,  người đã dành tặng mỗi người một tấm vé đặc biệt, tấm vé về với con sông trong trẻo của tuổi thơ để gột rửa những bụi bặm, phức tạp của thế giới người lớn thông qua cuốn sách “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ”

Câu chuyện xoay quanh cuộc sống đời thường của bốn  đứa trẻ 8 tuổi trong một xóm nhỏ ở làng quê là Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tủn. Thông qua dòng hồi tưởng của tác giả, trở lại những ngày tháng khi còn là những đứa bé tám tuổi với những trò nghịch , không có nỗi lo về gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền. Cũng không có sự lo lắng vất vả của cuộc sống bận rộn, bộn bề

Mở đầu câu chuyện là một lời nhận xét của cậu bé tám tuổi “một ngày tôi thấy cuộc sống thật là buồn chán và tẻ nhạt ”. Sự buồn chán đó bắt nguồn từ sự “ lặp đi lặp lại “ của cuộc sống thường ngày khi cậu có thể biết trước được ngày mai mình sẽ làm những việc gì. Và bằng trí tưởng tượng xen lẫn sự nghịch ngợm ngây ngô của trẻ con, Cu Mùi cùng đám bạn đã bày ra những trò chơi, từ đánh nhau đến rách áo chảy máu cho tới chơi trò vợ chồng và muốn thay đổi thế giới bằng cách gọi tên đồ vật khác đi so với thực tế.

Chúng làm một cuộc “ cách mạng”, không gọi con gà là con gà, cuốn tập là cuốn tập, cây viết là cây viết nữa mà thay vào đó là những tên gọi mà chúng thích, chúng cũng tự đặt tên cho bản thân như Cu Mùi gọi là hiệu trưởng, cái Tủn là tiếp viên hàng không, Hải Cò là cảnh sát trưởng còn Tí Sún là Bạch Tuyết. Không chỉ thế chúng còn muốn thay đổi thế giới bằng cách tạo ra bảng cửu chương mới khi nói 3 nhân 5 bằng mấy cũng được nhưng nhất định không phải bằng 15. Những thay đổi đó đã tạo ra những chuyện dở khóc dở cười nhưng cuối cùng chúng cũng phải ngậm ngùi chấp nhận những chuyện đó không thể thay đổi được và trở lại như cuộc sống thường ngày, không bỏ cuộc ở đó chúng lại bày ra trò tìm kho báu và xới tung hết khu vườn

Ai trong chúng ta cũng từng có những “mối tình” ngốc nghếch vô tư như Mùi và Tủn. Nhưng sau những tràng cười sảng khoái vì sự ngây ngô, hồn nhiên của trẻ nhỏ. Chúng ta lại không tránh khỏi đôi phút chạnh lòng khi bốn đứa trẻ mở ra phiên tòa phán xét lỗi lầm từ người lớn. Tí Sún kể tội ba hay nhậu nhẹt, uống rượu say đến mức tông xe vào cột điện, cô bé đã rưng rưng nước mắt khi nghĩ đến cảnh tượng phải làm trẻ mồ côi. Cu Mùi lại trách móc ba mẹ luôn cho bản thân là đúng và tài giỏi, để rồi ép buộc con cái phải làm theo ý muốn của mình. Đọc đến những dòng chữ này, có lẽ rất nhiều bậc phụ huynh phải giật mình tự hỏi, rằng cách giáo dục con cái của họ đã đúng đắn hay chưa? Rằng họ đã thực sự lắng nghe tâm tư nguyện vọng của con, hay vẫn luôn nghĩ rằng trẻ thơ chỉ cần lớn lên theo hành trình ba mẹ đã đo đếm sẵn.

Trong cuốn sách có một câu chuyện nhỏ thôi nhưng lại là chi tiết lấy đi nhiều nước mắt từ mình, đó là khi mà nhà văn Nguyễn Nhật Ánh kể về trại chó hoang. Cu Mùi, Hải Cò, Tí Sún và Tủn, Bốn bạn nhỏ đã nhận nuôi những chú chó con đi lạc, nhịn ăn nhịn mặc để chăm sóc chúng, lại còn dày công chăm sóc và huấn luyện những chú chó hết mực. Ngôi nhà của Tí Sún trở thành “đại bản doanh” để nuôi nấng đàn chó cưng của cả nhóm. Những đứa trẻ đã vô cùng cảm kích vì sự rộng lượng của ba Tí Sún, ông ta không hề la mắng khi thấy đám trẻ mang theo cả bầy chó hoang nheo nhóc về nhà. Nhưng mãi sau này, chúng mới đau đớn nhận ra, sự dễ tính của ba Tí Sún hoàn toàn có lý do và mục đích. Sau một khoảng thời gian, khi nhận ra những chú chó ngày càng biến mất một cách khó hiểu thì chúng bàng hoàng nhận ra ba Tí Sún đã biến những chú chó tội nghiệp thành đồ ăn trên bàn nhậu. Chỉ vì sự ích kỷ, thiếu quan tâm đến thế giới nội tâm của trẻ con mà các bậc làm cha làm mẹ đã giết chết một tình bạn đơn thuần của trẻ nhỏ.

Khép lại trang sách tôi ấn tượng ở câu cuối của cuốn sách “Chiếc vé tuổi thơ đó, bạn cứ giữ kỹ trong túi áo, vì không có người soát vé trên chuyến tàu đặt biệt này”.  Vậy nên các bạn à Hãy sống tốt với cuộc sống hiện tại, quan tâm đến những người xung quanh, đừng tỏ ra hờ hững. Đừng để những chuyện đã qua làm ta tiếc nuối vì thời gian qua có trở lại bao giờ.

Ký ức tuổi thơ luôn tồn đọng trong tâm trí mỗi người, hãy để lòng mình miên man theo từng hồi ức. rồi bạn cũng sẽ lạc về ký ức những ngày xưa. “Bạn có thể trở về thăm lại thời thơ ấu của mình bất cứ lúc nào hay nói khác đi. Lúc mà bạn nhận ra rằng thỉnh thoảng tắm mình trong dòng sông trong trẻo của tuổi thơ sẽ giúp bạn gột rửa những bụi bặm của thế giới người lớn một cách diệu kỳ”.

Những đoạn trích hay:
1. Tôi từng thấy có nhiều người trẻ tuổi lên kế hoạch cho cuộc đời mình: 22 tuổi tốt nghiệp đại học, 25 tuổi lập gia đình, 27 tuổi mở công ty, 30 tuổi sinh con đầu lòng, vân vân và vân vân… Thật sít sao! Nhưng một khi cuộc đời một con người được lập trình chặt chẽ và khoa học đến thế thì nếu tất cả đều vào khuôn như dự tính liệu bạn có bão hòa về cảm xúc hay không?

2. Người ta nói đàn ông sẵn sàng cưới một cô gái chỉ vì một chiếc cằm xinh nhưng phụ nữ không bao giờ lấy đàn ông chỉ vì một cặp đùi đẹp. Điều đó không đúng. Cả đàn ông lẫn phụ nữ không ai lấy người kia chỉ vì một bộ phận nếu anh ta (hay cô ta) thực sự tin rằng lấy một người có nghĩa là cuộc đời mình bị cột chặt vào người đó bằng sợi xích vững chắc của số phận.

Chiếc cằm xinh hay đôi mắt đẹp khiến người đối diện chú ý nhưng nó chỉ đóng vai trò soi đường như ánh đèn pin trong tay người dẫn chỗ trong rạp hát. Khi tấm màn nhung đã kéo lên, đèn follow rọi xuống và những nhân vật đã xuất hiện trên sân khấu, lúc đó cuộc phiêu lưu tâm hồn mới thực sự bắt đầu và tùy theo vở diễn hấp dẫn hay nhạt nhẽo mà chúng ta sẽ quyết định ngồi lại đến phút chót hay bỏ về nửa chừng.

Tình yêu cũng vậy, ấn tượng bề ngoài rất đáng kể nhưng đáng kể hơn nữa là vẻ bề ngoài đó có đang cất giấu điều gì đáng kể ở đằng sau nó hay không.

3. Có lẽ trên đời không có món ăn nào dễ nấu như mì gói. Dễ đến mức so với nó, tráng một quả trứng bỗng hóa thành phức tạp ngang với việc phóng phi thuyền lên mặt trăng. Vậy mà con Tí sún chưa bao giờ nấu được một tô mì ra hồn trong suốt cuộc đời mình, nếu như cuộc đời nó chỉ tính đến tuổi lên

Tô mì hôm thì khô không khốc, hôm thì nước nhiều đến mức tôi có cảm giác nếu con Tí sún không muốn dìm chết một kẻ thù vô hình nào đó vừa sẩy chân rớt vào trong tô thì hẳn là nó muốn trả thù tôi về những lời quát tháo lúc tôi làm chồng nó cách đó mấy ngày.

4. Trẻ con không quan tâm đến chức năng. Đơn giản vì trẻ con có kho báu vô giá: óc tưởng tượng.
Chiếc gối với người lớn là thứ để gối đầu nhưng với con Tí sún nghèo rớt mồng tơi tơi thì đó là con búp bê hay khóc nhè mà nó phải ru mỗi ngày.

Với tôi và Hải cò, áo không chỉ dùng để mặc mà còn là thứ để nắm lấy khi tụi tôi cần trì níu để vật nhau xuống đất. Nếu áo mà chỉ dùng để mặc thì chán chết. Mà thực ra nếu trời không quá lạnh thì trẻ con cũng chẳng cần mặc áo.

5. Kiếm được tiền mà không phải ngửa tay xin ba mẹ là ước muốn của mọi đứa trẻ trên đời.( Người lớn không vậy. Có nhiều người lớn thích xin xỏ. Người lớn làm ra tiền và có thừa tiền để mua một chiếc vé xem kịch, xem ca nhạc, vé vào cổng một khu vui chơi nhưng người lớn lại thích kỳ kèo xin cho thêm một tấm vé mời dù rất nhiều trường hợp họ nhận được tấm vé mời kèm theo cái nhăn mặt khó chịu của người cho. Điều đó thật khó hiểu dù cho nó thật dễ hiểu!)

Trích sách “Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ”