Home / Review sách / Review sách Hạt Giống Tâm Hồn – Xin Đừng Làm Mẹ Khóc

Review sách Hạt Giống Tâm Hồn – Xin Đừng Làm Mẹ Khóc

Hạt Giống Tâm Hồn – Xin Đừng Làm Mẹ Khóc
Tác giả: First News Tổng Hợp

Review sách:
Trong mỗi người chúng ta, mẹ không chỉ là người sinh ra và nuôi nấng ta, mà còn là người có vị trí thật đặc biệt. Có những món ăn, không ai nấu ngon bằng mẹ, có những sở thích của ta, chỉ mẹ là người hiểu rõ nhất. Ấy mà, cũng có khi, ta làm mẹ buồn, cũng có khi ta mãi vui chơi bên ngoài mà quên mất mẹ đang chờ ta ở nhà, có đôi khi ta làm mẹ khóc chỉ vì những hành động quá vô tâm của ta! Tình cảm thiêng liêng nhất và sâu sắc nhất trên đời cũng là tình thương yêu của người mẹ.

Khi chúng ta còn nhỏ, mẹ luôn là người gần gũi, thân thiết nhất với chúng ta, chăm lo cho chúng ta khôn lớn từng ngày. Thế rồi, năm tháng trôi đi, chúng ta dần trưởng thành, bước vào cuộc sống với những ước mơ, bộn bề lo toan. Có những lúc dường như chúng ta đã quên đi mẹ – rồi đến một lúc nào đó, chúng ta chợt giật mình nhận ra, mình đã có lỗi với mẹ. Còn mẹ – dù bất cứ ở đâu – vẫn mãi dõi theo từng bước và luôn yêu thương đứa con của mình! Có những lúc chúng ta sẽ thèm được ở bên mẹ, được mẹ quan tâm, dặn dò và được chăm lo cho mẹ. Có những lúc chúng ta có thể làm được điều đó – nhưng có những lúc thì không, và đôi khi không còn kịp… Và sẽ có lúc, chúng ta khát khao được tạ lỗi cùng mẹ…

Và có lúc chúng ta chợt nhận ra một điều dù bạn dâng tặng mẹ tất cả quà tặng trên đời hay nghìn đóa hoa hồng đỏ thắm thì cũng không bằng được một cái ôm hôn mẹ cùng tình cảm đặc biệt thật sự từ trái tim!

Xin đừng làm mẹ khóc là những câu chuyện giản dị mà đầy ý nghĩa, sâu sắc về người mẹ, về tình mẹ con – một tình yêu thương vô điều kiện và không gì có thể sánh bằng. Trong những trang sách này, bạn sẽ tìm lại được và nhận ra những phút giây đồng cảm trong tình yêu thương, cảm xúc về mẹ, tìm về ký ức tuổi thơ thân thương gắn bó bên mẹ, và cả những suy tư trăn trở về mẹ, về lỗi lầm, về tất cả những gì mẹ đã hy sinh cho chúng ta…

Ngay từ những trang viết đầu tiên, câu chuyện “Quà tặng của mẹ” đã khiến bao trái tim người đọc cảm động đến rơi nước mắt:” Con tôi đâu? “- Người mẹ trẻ hỏi trong nỗi vui mừng sau một cuộc vượt cạn mệt nhọc. Với khuôn mặt rạng ngời, chị đón lấy đứa trẻ từ tay vị bác sĩ. Thế nhưng nụ cười bỗng tắt lịm trên đôi môi khi chị nhìn thấy đôi tai của con mình không giống như những đứa trẻ  bình thường khác…. ”

Một đứa trẻ khuyết tật luôn phải chịu rất nhiều thiệt thòi trong cuộc sống. Chúng bị người đời ghẻ lạnh, xa lánh, hắt hủi. Nỗi đau này như những nhát dao cứa vào trái tim người mẹ. Ôm chặt con vào lòng, người mẹ như ôm trọn cả nỗi đau trong trái tim mình. Nhưng với tình yêu bao la không gì so sánh được, người mẹ trong câu chuyện đã làm gì để bù đắp cho đứa con thân yêu của mình? Người mẹ đã làm gì mà một đứa con khuyết tật bỗng chốc trở thành một con người có vẻ ngoài hoàn hảo giống như bao người bình thường khác? Hãy tìm đọc từ trang 10 đến trang 13, chúng ta sẽ thấy tình yêu của mẹ dành cho con có thể làm nên những phép màu kì diệu!

Vậy đã bao giờ các em cảm thấy tức giận và trách móc chính mẹ của mình chỉ vì mẹ luôn nghiêm khắc, không chiều theo ý muốn của  chúng ta? Hãy đến với câu chuyện “Một người mẹ kì lạ” để xem mẹ của chúng ta có phải là một người mẹ kì lạ giống như người mẹ trong câu chuyện này không nhé!

“Tôi có một người mẹ kì lạ nhất trên đời – người đã đặt ra những rào cản luật lệ để giữ chúng tôi khỏi lối sống tự do bay nhảy. Trong khi những đứa trẻ khác được ăn bánh kẹo thay cho bữa sáng thì chúng tôi phải ăn cháo ngũ cốc, hoặc trứng và bánh mì kèm ly sữa do chính tay mẹ pha. Mẹ khăng khăng muốn biết chúng tôi đang ở đâu mọi lúc, mọi nơi… Chúng tôi bị buộc phải rửa chén, dọn giường, học cách nấu ăn quét nhà, giặt giũ cùng đủ thứ công việc khác trong gia đình. Mẹ luôn buộc chúng tôi phải nói toàn bộ sự thật, và không được nói  gì trừ sự thật… Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể phủ nhận được rằng chính vì thế mà không ai trong số các con của mẹ bị nhà trường mời gia đình đến để chê trách vì hạnh kiểm xấu, và cũng không đứa nào bị hàng xóm phàn nàn vì những trò đùa quá quắt. Bây giờ mọi người đều rất tôn trọng chúng tôi vì chúng tôi là những người ngay thẳng, có giáo dục và luôn thành thật.”

Vậy trong trường hợp này ta nên cảm ơn mẹ hay trách móc mẹ đây? Thương con không có nghĩa là nuông chiều con, thỏa mãn mọi mọi ý muốn của con. Cha mẹ có dày công nghiêm khắc dạy bảo thì chúng ta mới có thể nên người, mới trở thành một người tốt và được xã hội kính trọng các em ạ!

Như trong câu chuyện Mẹ và Con – một người mẹ luôn than phiền vì con của cô luôn muốn được ở bên cạnh cô, nhưng cô vì công việc, luôn cảm thấy phiền khi đi cùng con. Rồi đến một ngày, cô cũng hiểu vì sao các con cần cô, nhưng thật buồn, vì khi ấy, con cô đã không còn muốn ở cạnh mẹ nữa. Trong câu chuyện Phép màu của Mẹ cho thấy, làm điều tốt cho con, không có nghĩa là nuông chiều con, như người mẹ trong câu chuyện, đã đối với Ken, một đứa trẻ lên 9, bị chứng bại não, khiếm thính và thiểu năng trí tuệ bẩm sinh. Ken thích tấm ván trượt tuyết nhưng không thể trượt với đôi nạng gỗ. Tuy vậy, với tấm lòng người Mẹ, cô đã giúp Ken trượt được với đôi ván trượt dù phải mất vài ngày Ken mới có thể leo lên trèo xuống tấm ván và hai ống quần rách bươm, lộ ra những vết trầy xước rướm máu. Nhờ sự kiên định và tấm lòng của người mẹ mà cậu bé bại não 9 tuổi ngày nào đã trở thành một người đàn ông có một cuộc sống độc lập và có công việc ổn định.

Làm mẹ có nghĩa là phải cố gắng từng chút một. Dù có thể bạn đang rất bận rộn, hay rất bận rộn hay rất mệt. Có thể bạn đang muốn rửa chén, thì con bạn muốn xem tivi cùng bạn, có thể bạn đã mệt và muốn nghỉ ngơi, nhưng con bạn muốn cùng bạn làm bánh. Có thể bạn đã mệt mỏi, bạn chỉ muốn ngủ, thì con bạn vẫn muốn bạn đọc cho nghe một câu chuyện cổ tích.

Như cô bé Erica trong câu chuyện Làm Mẹ, luôn mong mẹ chơi với mình. Cô bé đã khiến mẹ hạnh phúc khi nói rằng: “Không ai trên đời này yêu mẹ nhiều bằng con đâu”. Chỉ một câu nói của con, trái tim người mẹ ngập tràn hạnh phúc. Nước mắt chợt trào ra trên khóe mắt. Cô cảm thấy thật sự biết ơn cuộc sống đã cho cô một nghĩa vụ thiêng liêng và vô cùng hạnh phúc! Đôi khi chỉ là một hành động nho nhỏ, một lời nói  yêu thương của đứa con bé bỏng đã là cả hạnh phúc vô bờ đối với mẹ. Vậy nên, mỗi ngày chúng ta hãy cùng nhau mang thật nhiều niềm hạnh phúc đến cho mẹ các bạn nhé!

Mẹ luôn là người có thể làm tất cả vì chúng ta, từ những việc lớn lao  tưởng chừng chỉ có phép màu mới thực hiện được! Nếu những đứa con được ví như những món quà kì diệu mà cuộc sống đã ban tặng cho mẹ, thì đối với mỗi người con, mẹ cũng chính là món quà kì diệu nhất mà cuộc sống đã ban tặng cho họ. Thế nhưng cuộc sống không tránh khỏi có những lúc ta làm mẹ buồn, thậm chí mẹ đã khóc rất nhiều vì chúng ta.

Đến với Câu chuyện “Giáng sinh buồn” lại một lần nữa khiến người đọc phải rơi nước mắt. Đó là nỗi đau khôn cùng của một người con gái khi căn bệnh hiểm nghèo đã vĩnh viễn cướp đi người mẹ thân yêu của cô: “Căn phòng của mẹ giờ đây trống vắng, quạnh quẽ đến đau lòng, nhìn đâu cũng thấy kỉ niệm cũ ùa về nhức nhối… Đêm nay, một giáng sinh mới lại về. Ai ai cũng nô nức đón chờ bữa tiệc mừng chúa chào đời, chỉ có trong tôi nỗi đau vẫn còn chất chứa. Tôi thấy lòng mình tan vỡ, rơi rụng như những bông tuyết sau khung cửa kính. Phải chi tôi có một que diêm, chỉ một que diêm thôi của cô bé bán diêm huyền thoại để lại được nhìn thấy mẹ đêm nay”.

Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau mất mẹ! Vậy ta còn chần chừ gì nữa mà không lo báo hiếu mẹ khi ta còn có mẹ ở trên đời? Đừng mãi chờ đợi một cơ hội lý tưởng  để rồi chẳng bao giờ ta có được cơ hội đó, và để rồi nỗi ân hận khiến ta day dứt cả cuộc đời! Chúng ta đã lớn lên bằng tất cả tình yêu và sự hy sinh của đấng sinh thành.

Nhưng tiếc thay, trên đời này còn có những đứa con bất hiếu với cha mẹ. Cả đời cha mẹ lam lũ, vất vả, lo lắng cho họ, vậy mà họ lười biếng, không chịu học hành, làm việc mà ỷ lại, ăn bám, đổ lỗi, trách móc cha mẹ. Đáng trách hơn, họ còn hỗn hào, vô ơn, ngược đãi chính người đã sinh ra và nuôi nấng mình. Những đứa con  bất hiếu ấy không bao giờ được chấp nhận và luôn luôn bị xã hội lên án. Bởi bất hiếu là tội lỗi lớn nhất, đáng lên án nhất của con người.

Vậy ngay từ bây giờ, khi hãy còn chưa muộn,chúng mình hãy đến bên mẹ ôm lấy đôi vai gầy tảo tần nuôi ta khôn lớn và đã có những lúc ta trách cha mẹ nghèo hèn. Hãy tìm lại nụ cười và ánh mắt hạnh phúc trên gương mặt của Người để xua tan những tháng ngày lầm lỗi của ta. Hãy sà vào lòng mẹ để Người biết rằng chúng ta yêu và thương Người đến nhường nào! Hãy quan tâm chăm sóc người mẹ vô vàn kính yêu của chúng ta từng giây, từng phút khi ta còn có thể. Bởi sẽ có một lúc nào đó khi ta khao khát được ở bên mẹ, khao khát được tận tay chăm sóc cho mẹ thì đã không còn cơ hội nữa rồi.

Chân dung Người Mẹ là hình ảnh bất biến và mãi trường tồn với thời gian, thách thức mọi xa cách và ngăn trở không gian. Hình ảnh đó giúp chúng ta không chỉ có đủ sức mạnh để đi đến tận cùng con đường đã lựa chọn mà còn có đủ niềm tin để luôn hướng về phía ánh sáng trên từng chặng đường ta qua. Và đến một ngày nào đó, mỗi chúng ta lại trở thành những bậc cha mẹ tiếp tục ban tặng cho thế hệ mai sau tình yêu thương cao đẹp của mình…

Cuốn  sách “Xin đừng làm mẹ khóc” dành tặng cho tất cả những người Mẹ và những đứa con biết yêu thương Mẹ.

Trích đoạn hay:
Tôi đang sắp xếp lại căn bếp thì nghe cậu con trai trên lầu gọi toáng lên:
– Mẹ ơi? Mẹ có thấy đôi giày vải của con ở đâu không?
– Ở dưới cái ghế trong nhà bếp ấy! – Tôi đáp, tay vẫn không ngừng công việc mình đang làm. Chưa đầy 2 phút sau, tôi lại nghe tiếng nó hỏi tiếp:
– Mẹ ơi, mẹ thấy bộ ván trượt của con đâu không? – Trên kệ ở nhà xe.

Tự nhiên tôi cảm thấy bực bội trong lòng. Tại sao con tôi cứ liên tục hỏi tôi về những đồ đạc của nó thế nhỉ!
– Con không được hỏi mẹ nữa đấy! – Tôi hơi xẵng giọng nói to, rồi quay vào dọn dẹp tiếp căn phòng. Một lát sau, cậu con trai xuất hiện trước cửa phòng, định hỏi gì nữa, nhưng tôi đã chặn lại:
– Tại sao con luôn hỏi mẹ những đồ cá nhân của con thế?
– Vì mẹ luôn biết chúng để ở đâu. – Con trai tôi trả lời không cần suy nghĩ.

Tôi không biết đấy là một lời khen hay nhiệm vụ mới của mình nữa, nhưng rõ ràng là tôi biết tường tận vị trí của các vật dụng trong nhà. Thì tôi là người phải ở nhà nhiều nhất, phải dọn dẹp nhiều nhất mà. Cả hai bố con mấy khi động tay vào việc nhà để giúp đỡ tôi đâu cơ chứ. Tôi biết rõ vai trò và trách nhiệm của một bà mẹ nội trợ như tôi nhưng thật sự đôi lúc tôi vô cùng mệt mỏi, thậm chí có khi lại nghĩ rằng mình không còn đủ sức lực, dù chỉ để xếp khăn hay ủi quần áo nữa.

Lúc chưa có con, khi sử dụng danh thiếp tôi thường nghĩ: “Nếu mình có con, thì trên danh thiếp phải ghi thêm vào dòng chữ: Một người mẹ”. Rồi lúc mới có con, tôi say sưa, hãnh diện với vai trò mới, chỉ muốn cả thế giới biết rằng tôi là một người mẹ.

Khi con tôi vào tiểu học, tôi lại mong đến dòng chữ: “Một người mẹ, hội phó hội phụ huynh học sinh” trên tấm danh thiếp. Tôi muốn được ghi nhận những cố gắng của tôi để làm tròn nghĩa vụ một phụ huynh tích cực với hoạt động trong trường của con. Tôi cũng muốn được khen vì món rau câu rất ngon cho bữa tiệc khai giảng. Tôi cũng muốn được mọi người tán thưởng vì đã giúp nhóm hướng đạo sinh của trường có một chuyến dã ngoại thành công tốt đẹp.

Thật ra, tôi còn nghĩ đến việc sẽ xung phong làm hội trưởng hội phụ huynh học sinh vào năm học tới của con. Tôi muốn mình giữ mối liên hệ tốt với nhà trường để theo sát tình hình học tập của con.

Tôi đã làm hết sức mình, là người khởi xướng phong trào kế hoạch nhỏ để tăng thêm quỹ tiết kiệm cho nhà trường, đã tình nguyện làm bánh quy cho buổi họp phụ huynh, tôi cũng có những sáng kiến nuôi dạy con được mọi người ngưỡng mộ… Thế nhưng con tôi có hiểu được tôi đã làm tất cả là vì nó không nhỉ? Liệu nó, và cả chồng tôi, có ghi nhận những cố gắng của tôi vì gia đình nhỏ của chúng tôi?

“Có lẽ mình đã đòi hỏi hơi nhiều. Đàn ông con trai có hiểu gì về tâm lý phụ nữ đâu mà mình mong đợi?”- Tôi ngao ngán nghĩ thầm. Thì như cậu con trai tôi đấy, giờ thì chỉ thích đi với bạn bè chứ có thèm nhớ đến mẹ mình đâu.
– Mẹ ơi! Tôi miễn cưỡng tách mình ra khỏi dòng suy nghĩ:
– Con cần tìm thứ gì nữa à?
 – Không ạ, con chỉ muốn nói với mẹ rằng mẹ là một người mẹ tuyệt vời. Con yêu mẹ nhiều lắm!
Thế đấy, chỉ một câu nói thôi, mà làm tôi đỏ bừng cả mặt. Cơn mệt mỏi biến mất, người tôi bừng lên một niềm vui sướng khôn tả. Tôi không cần bất kỳ bằng khen hay huy chương nào để công nhận những cố gắng của mình. Ừ, thì dù có mệt mỏi thế nào đi nữa để chồng và con tôi được hạnh phúc, để mái ấm của chúng tôi mãi vững bền, thì tôi cũng sẽ cố gắng.