Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao
Tác giả: John Green
Giới Thiệu Sách:
“Khi lỗi thuộc về những vì sao” là câu chuyện cảm động về một cô bé tên Hazel đang phải trải qua những ngày cuối cùng của cuộc đời khi còn rất trẻ bởi căn bệnh ung thư quái ác. Nhưng cuộc sống cuối cùng của cô bé thực sự thay đổi sau sự xuất hiện của một cậu bạn điển trai Augustus Waters tại buổi sinh hoạt của Trung tâm Hội Tương Trợ Bệnh nhi Ung thư.
Không còn là những ngày dài ủ rũ, nằm dài trong phòng bệnh chỉ để chờ cái chết đang đến gần, thay vào đó là tiếng cười giòn tan cùng biết bao dự định như kế hoạch đi du lịch,… Đó phải chăng là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Hazel mà tác giải muốn người đọc cảm nhận?
Đôi nét về Tác Giả:
John Green (sinh 24/08/1977) là một tác giả người Mỹ viết tiểu thuyết dành cho tuổi thiếu niên. Năm 2006, ông đoạt giải thưởng Printz cho cuốn tiểu thuyết đầu tay Looking for Alaska và tiểu thuyết thứ sáu của ông The Fault in Our Stars đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng bán chạy nhất của tạp chí The New York Times vào tháng 1 năm 2012
.
Năm 2014, theo tạp chí Time, Green nằm trong danh sách “100 Nhân vật có sức ảnh hưởng nhất Thế giới”. Bên cạnh việc viết tiểu thuyết, John Green cũng nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh trên YouTube
Review sách:
” Khi lỗi thuộc về những vì sao” là câu chuyện cảm động về tình yêu đẹp và sự đấu tranh với số phận của hai nhân vật chính Hazel và Augustus. Họ là những người đang sải bước đầy nặng nhọc trên con đường được chiếu mệnh bởi vì sao lầm lỗi. Căn bệnh ung thư đến và mang đi tương lai phía trước của họ và cũng như các bệnh nhi ung thư khác.
Hazel (Shailene Woodley) mang căn bệnh ung thư tuyến giáp khi cô mới 16 tuổi – độ tuổi thanh xuân đẹp nhất với biết bao sự tươi trẻ và hi vọng về một tương lai phía trước nhưng cô lại dành hầu hết thời gian nghĩ về cái chết và đã sớm đặt dấu chấm hết cho một cuộc đời không mấy màu sắc và tẻ nhạt của mình, Sự sống của cô còn kéo dài được là nhờ một thứ thuốc có tên là Phalanxifor (do tác giả tưởng tượng ra). Cô may mắn khi có một người mẹ yêu thương, thấu hiểu và tôn trọng mọi quyết định của cô. Trong một lần tham gia vào Hội Tương Trợ – nơi giúp đỡ những bệnh nhân ung thư, cô đã gặp Augustus Waters – một anh chàng bảnh trai với đôi mắt xanh biếc cứ nhìn cô chằm chặp.
Augustus (thường được gọi là Gus) mắc căn bệnh ung thư xương ác tính, bạn gái trước của anh- người trông giống hệt Hazel, cũng đã qua đời vì bệnh ung thư. Anh chàng này có một thói quen kỳ lạ là ngậm điếu thuốc vào mồm nhưng không hút và gọi đó là một phép ẩn dụ: “ta có thể đặt cái thứ giết người này giữa hai hàm răng mà không cho nó sức mạnh để giết ai”. Thuốc lá hủy hoại cơ thể ta vì ta đã cho nó một cơ hội để làm thế.
Sau lần gặp đầu tiên đó, Gus và Hazel liên lạc với nhau. Họ cùng niềm đam mê đọc sách, và thích bàn luận về nhiều cuốn sách, đặc biệt là cuốn “Nỗi đau tột cùng” mà Hazel rất yêu thích và nhanh chóng trở thành bạn của nhau.
Augustus Waters là chàng trai đầy ấm áp, chân thành và tràn đầy sức sống, cậu không cho phép căn bệnh cướp đi niềm yêu cuộc sống của mình. Có lẽ những màu sắc tươi trẻ đó trong con người của cậu đã vẽ nên một cuộc sống rực rỡ hơn cho cô nàng Hazel. Họ cùng ăn uống, cùng ngắm sao, cùng nhau đến Amsterdam để gặp Van Houten
Chuyện gì đến sẽ đến và Gus một cái tên thân thương đã ra đi mãi mãi để lại trong lòng Hazel một nỗi đau tột cùng, đau gấp ngàn lần nỗi đau mà căn bệnh ung thư dày vò cô mỗi đêm. Món quà cuối cùng Gus để lại cho cô chính là bức điếu văn mà anh đã nhờ nhà văn Van Houten giao đến cho cô: “Anh yêu em, và anh biết rằng tình yêu chỉ là một tiếng hét vào khoảng không, và sự lãng quên là không thể tránh khỏi, và rằng tất cả chúng ta phải chịu số phận, đến một ngày, khi tất cả những việc ta đã làm trở thành cát bụi, anh biết Mặt trời sẽ nuốt chửng Trái đất, dù có thế nào thì anh vẫn cứ yêu em lỗi thuộc về những vì sao.”
Hazel đã cảm nhận trọn vẹn tình yêu lớn lao mà Augustus dành cho mình cũng như cách mà cô yêu anh. Có lẽ cái chết của Augustus không chỉ để lại nỗi đau trong lòng Hazel mà còn là những hồi ức đẹp nhất, ý nghĩa nhất, đáng trân trọng nhất mà hai người đã từng có. Tình yêu cô dành cho Augustus là mãi mãi, một cô gái đau khổ trong bệnh tật nhưng vô cùng hạnh phúc trong tình yêu. Dù không biết bản thân sẽ ra đi lúc nào nhưng cô vẫn luôn tin rằng nơi đó vẫn sẽ đẹp đẽ và tràn đầy màu sắc thôi vì ở đó có bóng dáng của Augustus mà cô thương yêu.
“Khi lỗi thuộc về những vì sao” là câu chuyện đã khiến triệu triệu trái tim rung động. Nó không chỉ phản ánh về quá trình chiến đấu gian khổ, đớn đau với bệnh tật mà còn khắc họa thế giới của những người không may mắc bệnh hiểm nghèo, thế giới không chỉ có nỗi đau, tuyệt vọng mà nó chan chứa tình yêu, sự vui vẻ, hạnh phúc, niềm hy vọng vào cuộc sống. John Green đã viết nên câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp, đôi lúc hài hước vui vẻ nhưng cũng không thiếu sự buồn thương. Mối tình ngọt ngào nhưng bi thương của Hazel và Augustus sẽ mãi vấn vương trong lòng người đọc.
Trích đoạn hay:
1. “Nhưng mà tớ tin vào tình yêu đích thực, cậu biết không? Tớ không tin là mọi người sẽ luôn giữ được đôi mắt hay giữ cho mình chẳng bị ốm hay gì cũng được, nhưng mọi người nên có một tình yêu đích thực, và nó nên kéo dài cho đến chừng nào họ còn sống.”
2. “Hôm thứ Bảy, tôi cùng bố mẹ đi xuống chợ nông sản ở Broad Ripple. Một ngày nắng hiếm hoi vào tháng Tư ở Indiana, mọi người ở chợ đều mặc áo cộc tay cho dù nhiệt độ cũng không ủng hộ cho lắm. Chúng tôi, những người sinh ra và lớn lên ở Indiana, luôn lạc quan một cách quá đáng về mùa hè. Mẹ và tôi ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế băng đối diện với một cửa hàng xà phòng làm từ sữa dê, một bác trong bộ quần yếm công nhân cứ liên tục giải thích cho bất cứ ai ngang qua tầm mắt rằng phải, đó là dê của bác ấy và không, xà phòng sữa dê thì không có mùi dê chút nào.
Điện thoại tôi kêu. “Ai đấy con?” Mẹ cất tiếng hỏi trước khi tôi còn chưa kịp xem.
“Con không biết,” tôi đáp. Đó là Gus.
“Cậu có nhà không?” cậu ta hỏi.
“Ừm, không,” tôi đáp.
“Hỏi thế thôi. Tớ biết thừa đáp án rồi, tớ đang ở nhà cậu.”
“Ồ. Ừm. Ừ, tớ đang về đây?”
“Tuyệt. Tớ sẽ đợi.”
Augustus Waters đang ngồi ở bậc cửa khi chúng tôi rẽ vào nhà. Cậu ấy cầm trên tay một bó Tulip màu cam sáng mới chớm nở, mặc bộ áo nịt len của đội bóng rổ Indiana Pacers[35] bên trong áo khoác lông cừu, một cách phối đồ chẳng giống ai, dù trông vẫn hợp với cậu. Cậu nhổm mình đứng dậy khỏi thềm, chìa bó hoa cho tôi và hỏi, “Có muốn đi picnic không?” Tôi gật đầu, đón lấy bó hoa.
Bố bước tới ngay sau tôi và bắt tay Gus.
“Áo của Rik Smits đúng không?” Bố tôi hỏi.
“Dạ đúng ạ.”
“Chúa ơi, bác thích anh này lắm,” Bố nói, và ngay lập tức họ mê mải với câu chuyện bóng rổ mà tôi chẳng thể nào (và cũng chẳng muốn) tham gia, thế nên tôi mang bó hoa vào trong nhà.
“Con có muốn mẹ giúp cắm chúng vào bình không?” Mẹ hỏi khi tôi bước vào, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bà.
“Không ạ, con tự làm được,” tôi nói. Nếu cắm chúng trong cái bình đặt ngoài phòng khách thì đó sẽ là hoa của tất cả mọi người. Tôi muốn chúng là hoa của riêng tôi.
Tôi bước vào phòng nhưng chẳng thay đồ gì cả. Tôi chải tóc rồi đánh răng rồi thoa một lớp son bóng rồi xịt một chút ít nước hoa nhất có thể. Tôi cứ nhìn mãi những bông hoa. Chúng màu cam một cách khiêu khích, gần như hơi quá màu cam để có thể coi là đẹp. Tôi chẳng có bình cắm hay gì cả nên đành lấy bàn chải đánh răng ra khỏi lọ, đổ nước ngập nửa rồi cứ để những bông hoa ở đấy trong nhà tắm.
Khi quay lại phòng, tôi thấy mọi người đang nói chuyện, thế nên tôi ngồi lại cạnh mép giường một lúc và lắng nghe qua khe cửa:
Bố: “Vậy là cháu gặp Hazel ở Nhóm Tương Trợ.”
Augustus: “Dạ, thưa bác. Nhà mình đáng yêu quá. Cháu thích cách hai bác trang trí chúng.”
Mẹ: “Cảm ơn cháu, Augustus.”
Bố: “Cháu cũng là người sống sót, đúng không?”
Augustus: “Vâng. Cháu vẫn chưa dứt được thằng bám đuôi này để tận hưởng niềm vui trọn vẹn, dù rằng nó cũng là một chiến lược giảm cân tuyệt vời. Chân cháu nặng quá rồi!”
Bố: “Thế sức khỏe cháu giờ thế nào?”
Augustus: “NEC khoảng mười bốn tháng rồi ạ.”
Mẹ: “Thế thì tốt quá. Những biện pháp điều trị bây giờ – thực sự đáng nể đấy.”
Augustus: “Cháu biết. Cháu thật may mắn.”
Bố: “Cháu phải hiểu là Hazel vẫn đang ốm lắm, Augustus à, và nó vẫn sẽ như thế trong suốt quãng đời còn lại. Con bé muốn theo đuổi cháu đấy, nhưng mà phổi nó thì –”
Trích sách “Khi lỗi thuộc về những vì sao”