Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn
Tác giả: Phạm Lữ Ân
Giới thiệu sách:
“ Nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…”Tác giả Phạm Lữ Ân dường như đã thổi một luồng gió mới vào nền văn học nước nhà, tạo nên một trào lưu trong giới trẻ. Truyện Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn là tuyển tập truyện ngắn đầy xúc cảm của nhà văn.Truyện của tác giả luôn mang theo những triết lý sống, những bài học thực rất giản đơn và nhỏ bé nhưng lại có sức lay động người đọc bằng lối viết văn chân thật, mượt mà và ấm áp. Truyện là những suy nghĩ về cuộc đời, về con người trong cuộc sống hiện đại, dường như ta vẫn vội vã làm mọi thứ kể cả yêu thương để rồi sau này chợt hối tiếc, giá như ngày ấy ta chậm lại một chút, đủ để dùng cả trái tim và lý trí cảm nhận thì không thể dằn vặt trong những nuối tiếc này. Bước vào thế giới của Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn bất chợt bạn lại thấy mình ở đâu đó, có cái gì đó chạm vào những góc khuất trong tâm hồn, có chút bâng khuâng khó tả. Ta phải làm gì khi dòng đời trôi chảy, làm gì trước sự đổi thay thế thái nhân tình, trước những biến cố trong cuộc sống, có nên chăng phải sống chậm lại.
Đôi nét về tác giả:
Phạm Lữ Ân là bút danh chung của vợ chồng Phạm Công Luận và Đặng Nguyễn Đông Vy. Phạm Lữ Ân là một tác giả đã âm thầm tạo nên hiện tượng đặc biệt trong văn hoá đọc của giới trẻ Việt nam hiện nay. Các bài viết của Phạm Lữ Ân được đăng tải, trích dẫn rất nhiều lần trên các trang web, trên blog cá nhân, được đọc trên youtube, thành cảm hứng cho sáng tác ca khúc và cả kịch bản phim với những lời bình ưu ái
Review sách:
“Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn” cái tên chỉ mới nghe qua cũng gợi lên nhiều suy nghĩ. Ta sẽ làm gì nếu biết được cuộc sống này là hữu hạn? Đó có lẽ là một câu hỏi lớn cho tôi và cho tất cả những ai đang đắm mình trong cuộc sống quay cuồng ngoài kia. Cuốn sách đưa người đọc đến nhiều tầng của cung bậc cảm xúc, đến nhiều không gian tưởng chừng ta không thể quay về. Vừa hoài niệm, sâu sắc, vừa giản dị, chân thành, vừa quá khứ, hiện tại. Nếu biết trăm năm là hữu hạn cứ thế cuốn ta đi một cách nhẹ nhàng và đầy sâu lắng…
“Nếu biết trăm năm là hữu hạn” là tập truyện ngắn gồm 44 bài viết nhỏ được viết dựa trên những trải nghiệm, suy nghĩ và nhận định riêng của tác giả về cuộc sống thật. Cuốn sách là sự kết hợp hài hòa, dung dị của ngôn từ và trải nghiệm thực tế để đưa người đọc đến nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và chân thật nhất. Chỉ bằng những câu từ ấy, tựa hồ như lời bộc bạch, lời tâm sự của tác giả, nó đã đưa người đọc trở về những khoảng thời gian đã qua rất lâu, đưa ta đến những khoảng không mênh mông rộng lớn mà có lẽ ta sẽ hoặc chưa bao giờ đến được để ta “tự học”, “tự rút kinh nghiệm”, “tự trân trọng” những gì đã xảy ra một cách hoài niệm, sâu sắc, giản dị, chân thành. Vừa quá khứ. Vừa hiện tại.
Cuốn sách như đã chạm trực tiếp vào trái tim người đọc vì mọi câu chuyện, mọi sự kiện ta cảm thấy như đã từng diễn ra trong cuộc sống của chính mỗi độc giả. Tình bạn, tình yêu hay những suy luận vô cùng sâu sắc về định nghĩa “nhà là gì?”, tất cả len lỏi vào trái tim bạn đọc thật tự nhiên bằng lối viết nhẹ nhàng, dung dị mà thâm ý sâu xa
Đôi khi giữa bộn bề cuộc sống, bạn không nhận ra bản thân đã lãng phí thời gian, tiền bạc, công sức… vào những thứ vô bổ. Nhiều lúc bạn vội vàng chạy đua cùng thời gian mà quên cảm nhận những thay đổi, điều thú vị, hạnh phúc xung quanh ta. Cứ thế, ta vội vã làm, ăn, ngủ, yêu và vội vã… sống.
“Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cánh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui…”
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian bạn phải vật lộn để tìm được lối đi riêng cho mình. Nếu bạn không thể tìm được thì bạn sẽ đứng im một chỗ rất lâu đấy. Một năm ư? Hai năm ư? Tôi nghĩ là bạn sẽ mất cả cuộc đời để tìm thấy nó đấy. Dù là mất bao nhiêu lâu đi chăng nữa thì bạn cũng đừng sợ hãi, cũng đừng đánh mất bản thân và sự lương thiện của chính mình để đi theo những hành động tiêu cực trong xã hội phải trái lẫn lộn như hiện nay. Hãy cứ sống thật hiên ngang và kiêu hãnh, hãy cứ tự tin bạn là duy nhất trên đời. Hãy cứ ước mơ nhưng tuyệt đối đừng bao giờ lãng phí ước mơ của mình.
Trong cuốn sách Phạm Lữ Ân đã gửi gắm tâm tư của mình qua câu thơ “Ngược dòng nước mắt…Thưa người, nước mắt chảy xuôi…Giọt mưa rơi xuống từ trời, nghìn xưa”. Trong mối tương quan với gia đình và xã hội, “Ngược dòng nước mắt” hóa giải niềm tin “nước mắt chảy xuôi”, cho những đứa con cơ hội được yêu thương ngược. Đồng tiền của lao động chân chính, dù trong một xã hội vật chất vẫn đáng được nâng niu; “Tiền tài như phấn thổ?” khai mở ý nghĩa đích thực của câu nói cổ xưa, rằng tiền bạc hay những giá trị tạo dựng từ tiền bạc như bụi đất, dễ phôi phai, chứ không dơ bẩn; từ chính đôi tay và tâm hồn người, những giá trị ấy hóa lâu bền. Và cũng như của cải, thời vận quay vòng, “Còn thời cưỡi ngựa bắn cung” soi chiếu vào sự thành bại để con người sống trong đời an nhiên, thanh thản, không đắm đuối theo những sân si.
Giọng văn đầy cảm xúc, lãng mạn với cách hành văn mượt mà, câu văn sắc sảo, hình ảnh nghệ thuật đậm chất trữ tình, cuốn sách mở cửa ngõ vào những trái tim, không chỉ là người trẻ, đang chờ đợi lời giải đáp về những trăn trở thường trực. Tác giả với người đọc thân thiết như bè bạn, tận tâm như cha mẹ và thấu hiểu như mình với chính mình.
Khi đọc “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” tôi vẫn còn ấn tượng mãi với câu nói: “Đừng để khi tia nắng ngoài kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi”.
Liệu khi biết rằng “trăm năm là hữu hạn” liệu bạn vẫn cứ buồn bã và chấp nhận với thực tại để rồi lệ tuôn và tim băng lạnh? Với tôi câu trả lời chắc chắn là không. Tại sao ư? Bất kì vấp ngã nào trong cuộc sống cũng đều cho ta một bài học đáng giá. Trong sự Vấp ngã ấy đã dạy cho ta bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một ánh mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hoặc mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta
Mỗi câu văn của tác giả đều mang ý nghĩa sâu sắc và nó là những kinh nghiệm mà có thể bạn cần. Dù bạn là học sinh, sinh viên mới ra trường đang còn loay hoay với cuộc sống, với tương lai phía trước hay bạn là người đã đi làm mà quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại thì hãy nên đọc quyển sách này. “Nếu biết trăm năm là hữu hạn” là một quyển sách mà khi gấp nó lại bạn sẽ phải suy nghĩ từng lời mà tác giả đã gửi gắm trong mỗi câu văn!!
Những trích dẫn hay:
1. “Nhà” chỉ là một từ ngắn ngủi, nhưng hàm nghĩa của nó thì có thể rất mênh mông.
“Nhà” trong nỗi buồn của bạn là căn biệt thự vắng người và mỗi khi có người thì đầy tiếng cãi vã.
“Nhà” trong ký ức của tôi là nơi tôi chạy quanh chân ba trong cái sân nhỏ có trồng những cây cà chua khi tôi chưa đầy ba tuổi.
“Nhà” trong nỗi nhớ của cô bạn thân vừa dọn qua khu phố mới kín cổng cao tường, chính là cái xóm nhỏ ồn ào mà thân mật, những ngôi nhà cũ có hàng rào thấp và thưa, nơi người này có thể đứng ngoài đường mà lơ đãng ngó vô phòng khách nhà người khác.
“Nhà” đối với những người xa quê hương chính là cái dải đất hình chữ S nhỏ nhắn bên bờ biển Đông, và đối với những phi hành gia làm việc trên trạm không gian, nhà có thể chính là viên ngọc xanh tuyệt đẹp ngoài vũ trụ kia đang quay rất chậm.
“Nhà” cũng có thể là tình yêu của một ai đó dành cho ta, là trái tim ấm áp của một ai đó, nơi mà ta luôn ao ước được chạy đến náu mình. Để tìm lại sự bình yên.
“Nhà” chỉ là một từ ngắn ngủi, nó không đồng nghĩa với sự bình yên, nhưng chúng ta vẫn luôn khao khát rằng nó gắn với sự bình yên. Và khi nào “nhà” trái nghĩa với bình yên thì đó là khởi đầu của sự bất hạnh.
2. “Mỗi con người là một nguyên tử cacbon trong cấu trúc đó, có vai trò như nhau và ảnh hưởng lẫn nhau trong một mối liên kết chặt chẽ. Một nguyên tử bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến bốn nguyên tử khác, và cứ thế mà nhân rộng ra. Chúng ta cũng có thể vô tình tác động đến cuộc đời một người hoàn toàn xa lạ theo kiểu như vậy. Thế thì bạn có tin rằng sống hạnh phúc chính là đóng góp cho xã hội một cách căn cơ nhất? Bạn có cho rằng, sự phát triển và bền vững của một quốc gia phải được xây dựng từ mỗi cuộc đời riêng lẻ của từng người dân?”
3. “Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô độc một khoảng riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cảnh cửa lại và trở về với cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao giờ thiếu niềm vui…
4. “Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tắm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim”
5. “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”
Lắng nghe lời thì thầm của trái tim
Hầu hết mọi người là người khác. Những suy nghĩ của họ là ý kiến của người khác, cuộc sống của họ là sự bắt chước, cảm xúc của họ là một câu trích dẫn. – OSCAR WILDE.
6. “Trưởng thành là kết quả của những biến cố, vấp ngã, va chạm, kiến thức và cảm nghiệm mà ta thu nhặt được trên đường đời. Nhưng cũng vì vậy mà sự trưởng thành có thể bị trì hoãn, cũng như có thể được thúc đẩy… một cách khách quan hay chủ quan”
7. “Những người bạn của cuộc đời
Có người như tấm gương
Có người như cái lược
Có người như con dao
Có người như ngụm nước…”
8. Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…?
“Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu…”
9. Nếu là tình yêu, xin đừng ràng buộc. Dù là tình yêu, cũng đừng kỳ vọng. Hãy để tình yêu đó tự do. Chúng ta sẽ không muốn buộc mình vào một chiếc áo duy nhất, dù đó là một chiếc áo đẹp.
Trích sách “Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn”