Home / Review sách / Review sách Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng

Review sách Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng

Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng
Tác giả : Mễ Mông
Dịch giả: Bùi Nhưng


Review sách:
Trong cuộc sống đời thường ở mỗi con người, kỹ năng sống không phải tự nhiên mà có nó phải trải qua quá trình rèn luyện lâu dài. Đối với các bạn trẻ, kỹ năng sống là chiếc chìa khóa mở đến cánh cửa thành công. Khi còn trẻ, bạn có quyền được mơ ước, được trải nghiệm, được làm những điều mình thích. Tuy nhiên, tuổi trẻ cũng là lúc bạn cảm thấy chông chênh giữa cuộc đời đầy sương gió với những ngã rẽ của cuộc sống

“Sống thực tế giữa đời thực dụng” mang đến những triết lý vừa thực tế vừa trần trụi vừa hài hước về việc ứng xử của con người trước đồng tiền. Trong đó, tiền và sự cám dỗ, thất bại và thành công là do chính bản thân mình lựa chọn. Cuốn sách tựa như Chiếc mỏ neo móc nối con thuyền tương lai với bến bờ trách nhiệm cuộc sống.


Trong cuộc đời của mỗi con người ngoài thời gian, sức khỏe thì tiền bạc là thứ quan trọng thứ 3 được nhắc đến. Trong cuốn sách tác giả Mễ Mông có một câu nói bộc trực, thẳng thắn mà tôi thích nhất đó là “Tôi thích tiền”
“Tôi thích tiền, tôi thích những đồng tiền có lai lịch trong sạch rõ ràng, ẩn chứa hương vị của sự vất vả và kiên định, để khi cùng bạn trai hẹn hò tôi có thể phóng khoáng cầm lấy hóa đơn nói để em trả; để những khi buồn, có thể tự mình đi ăn một bữa ngon tại một nhà hàng sang trọng nhất mà không cần phải cân nhắc giá cả trên menu; để sau này nếu bị thất tình, tôi vẫn có căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách để trở về”.

Thực ra đồng tiền bản thân nó không xấu, mà chính cách con người sử dụng khiến nó bị biến chất. Chỉ cần là những đồng tiền bạn kiếm được là chính đáng, có sao đâu khi trở nên giàu có? Chúng ta cố gắng kiếm tiền không phải vì chúng ta thích tiền mà bởi vì chúng ta muốn khẳng định mình thích tự do

“Nếu hỏi tình yêu và bánh mỳ tôi chọn cái nào? Tôi sẽ nói, hãy cho tôi tình yêu, bánh mì tôi sẽ tự mua”

Bởi trong chuyện tình cảm chẳng muốn ai đến với mình cũng vì tiền, một tình yêu đơn thuần xuất phát từ cả hai phía. Cuốn sách giúp mọi người chứng minh được rằng nỗ lực của họ nhất định sẽ được tưởng thưởng xứng đáng. Trong cuốn sách này, Mễ Mông đưa vào rất nhiều những mảnh ghép cuộc đời khác nhau xung quanh tác giả. Nhưng nó đều nằm trong một quy luật, ai càng cố gắng, nỗ lực dốc sức, người đó càng tự do và mạnh mẽ.

Tiếp nối cho trang sách là mục đích của sự phấn đấu “Nếu Muốn, Đừng Cố Gắng Nữa, Hãy Nỗ Lực Hết Mình”
Khi phân tích về sự cố gắng và nỗ lực của con người thì tác giả cũng nêu ra được rằng khi chúng ta cố gắng thì như đang dốc hết sức nhưng khi dốc hết sức thì những nỗ lực lại chưa đủ .

Trong cuốn sách tác giả có nhắc đến một người chơi game tài giỏi tên sky. Với hình ảnh của anh chàng này thì chúng ta sẽ cảm thấy rằng những gì mà chúng ta cố gắng trước giờ chưa bao giờ là đủ. Cậu bé này rất thích đến đam mê game StarCraft từ năm lớp 8 . Từ khoảnh khắc ấy cậu ta luôn tìm đến giới hạn cao nhất của sự nỗ lực bản thân. Một ngày tập luyện của cậu ta kéo dài đằng đẵng đến mức đã dành hết thời gian , tiền bạc , tính mạng của mình cho game. Chơi cho đến khi các đối thủ đã ngủ hết , những game thủ hạng 2 đến 88 không muốn chơi với cậu ta nữa

Với một người thông thường khi chơi vài ván với đối thủ mạnh hơn sẽ bị thua liên tục và chán nản , tuyệt vọng nhưng với cậu bé này lại trái ngược hoàn toàn , cậu ta không hệ sợ thua còn muốn đối thủ chơi mạnh tay với mình. Khi cố gắng để được đi thi đấu game thì cậu ta phải mượn tiền khắp nơi để đi xe , tàu , chơi game mỗi ngày 10 – 14 tiếng đến lúc chai cả 2 tay . Cậu ta tuyên bố với bố mẹ rằng nếu thua giải game thế giới WCG thì sẽ bỏ chơi game. Nhưng thực tế không như chúng ta mong muốn , năm nào cậu ta cũng bị thua thảm hại đến mức có suy nghĩ tự tử. Sau giai đoạn này cậu ta làm việc tại một quán nét với ý chí trở thành tuyển thủ bán chuyên nghiệp. Vào năm 2004 thì cậu ta đã được thi đấu với người được xem là thiên tài chính là Xiao T và sky đã chiến thắng Xiao T

Cuộc thi đấu này được xem là nhà thiên tài với người chăm chỉ đấu với nhau. Điều mà mọi người nể phục chính là cho dù biết trước sky sẽ dùng chiến thuật gì trong trận đấu nhưng vẫn bị cậu ta đánh bại. Khi thi đấu với sky thì Xiao T tỏ ra khinh thường đối thủ nhưng kết cục bị thua thì mới khâm phục sky sát đất. Cậu bé sky đã phá kỷ lục của CQ20000 và trở thành người hùng trong thế giới thể thao điện tử trung quốc thời bấy giờ

Qua câu chuyện của cậu bé sky tôi đã hiểu ra rằng kỳ tích mới là điều đáng mong đợi hơn là thiên tài. Chính vì vậy nếu bản thân chúng ta bình thường , không nổi trội thì dùng cố gắng và hay nỗ lực hết mình để đặt mục đích trong đời.

Trong cuộc sống đừng vì khó khăn mà nản lòng thay vào đó chúng ta hãy “Vì yếu đuối nên càng phải học cách trưởng thành”
“Con người sẽ trưởng thành ba lần. Lần đầu là khi nhận ra mình không phải trung tâm thế giới. Lần thứ hai là khi phát hiện ra dù cố gắng đến đâu vẫn có những việc cảm thấy thật bất lực. Lần thứ ba là khi biết rõ có những việc bản thân không thể làm được nhưng vẫn cố gắng tranh đấu đến cùng.”


Trưởng thành là khi chúng ta hiểu ra rằng, không thể sống quá thật thà, quá trong sáng giữa cuộc đời đầy biến cố này. Thay vì kêu than “Thế giới này thực tế đến thực dụng!”, sao bạn không tự hỏi “Thực tế có gì không tốt?” Ít nhất, thực tế sẽ giúp bạn mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, dạy bạn cách vượt qua nghịch cảnh, trung thực với chính mình.

Khi bạn chưa đủ mạnh mẽ, cơ hội dù là nhỏ nhất cũng không đến với bạn. Khi bạn đủ tài giỏi, bạn chẳng thể ngăn nổi hàng vạn cơ hội đến với mình, mọi thứ bạn muốn đều chủ động chạy về phía bạn.

“Thế giới này làm gì có đưa than ngày tuyết rơi, chỉ có dệt hoa lên gấm thôi. Bạn muốn được người khác dệt hoa lên gấm, trước tiên bạn phải là gấm đã.”

Thực sự là khi chúng ta còn trẻ, còn có quá nhiều lựa chọn, nên rất mông lung. Bàn về cái cụm từ mà xã hội ngày nay hay gọi” thực dụng”, chúng ta sẽ lảng tránh, bởi chẳng ai muốn bị coi là người thực dụng cả. Nhưng chẳng lẽ thực dụng lại xấu xa đến thế ư, bạn đã lầm rồi. Khi một ý niệm khởi nguồn đã sai thì mọi quan điểm suy nghĩ phát sinh sau đó đều lệch lạc. Cuốn sách này tác giả đã chẳng phân tích thế nào là thực dụng, nhưng khi bạn đọc, ắt hẳn sẽ hiểu ra nhiều vấn đề hay ho hơn thế nhiều.

Phần sau cùng của cuốn sách Mễ Mông nói về vấn đề “Con nhà giàu dựa hơi bố mẹ có Công bằng không? Thật ra, Rất công bằng”
Tôi nhận được tin nhắn đầy kích động của một fan hâm mộ như thế này: “Mễ Mông thân mến, tôi muốn hỏi chị một việc. Chị có biết ở đâu bán khẩu AK-47 không? Tôi muốn bắn vỡ sọ thằng bạn cùng phòng của tôi. Chuyện là như thế này, tối hôm qua tôi dẫn bạn gái đi thuê phòng khách sạn. Sau đó tôi gặp bạn cùng phòng của mình..”

Tôi bắt đầu tưởng tượng, thế rồi mấy người họ 3P và vì vậy anh ta mới muốn giết bạn cùng phòng chăng?
Chết tiệt, mọi chuyện lại không phải vậy, buồn cho cái tâm tình hóng hớt đang hừng hực cháy trong lòng tôi.

Fan hâm mộ của tôi kể, giờ anh ta mới biết, khách sạn mà bạn cùng phòng đến thực tập là của nhà cậu ta. Đó chính là quà sinh nhật bố cậu ta tặng. Fan hâm mộ của tôi cảm thấy không thoải mái. Anh ấy đã giữ gìn trinh tiết được 21 năm, tới đêm qua là 22 năm, thế mà vì chuyện đó đã chẳng thể khơi dậy chút ham muốn nào. Anh ấy cảm thấy thế giới thật không công bằng; những đứa có bố mẹ giàu đều đáng ghét.

Kỳ thực, bạn đừng bất bình.
Có cha mẹ giàu rất công bằng.
Vì sao ư? Chúng ta hãy xét từ góc độ lịch sử. Những người thuộc thế hệ chúng ta thường coi việc dựa hơi bố mẹ là chuyện không công bằng. Chúng ta không làm gì sai, tại sao phải làm nền cho đám con nhà giàu như vậy? Có lần tham gia tụ họp, tôi nghe đám con nhà giàu thảo luận chuyện đến Mỹ mua đất, một triệu một cánh đồng rẻ quá, tôi tưởng họ đang nhắc đến cánh đồng trong game Nông trại vui vẻ.

Tôi hiểu tâm trạng khó chịu khi nói chuyện với đám con nhà giàu. Vì sao họ chỉ nỗ lực như chúng ta, nhưng lại có nhiều cơ hội và mối quan hệ hơn?

Tuy nhiên, tôi phải nói thật rằng. Cạnh tranh không bắt đầu từ thế hệ của chúng ta. Nó đã bắt đầu từ thế hệ trước rồi.
Bố người ta chăm chỉ cố gắng hơn bố chúng ta.
Bố người ta quyết đoán hơn bố chúng ta.
Bố người ta dám mạo hiểm hơn bố chúng ta.
Những năm 80, 90 của thế kỉ XX.
Bố chúng ta còn đang ăn cơm nhà nước, hưởng lương hằng tháng.
Bố người ta đã ra ngoài xã hội lập nghiệp, kiên định đến cùng.

Đã nhìn ra sự khác biệt chưa? Sự khác biệt về chất đúng không? Tôi biết, bạn muốn nói là: “Ồ không. Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe. Chúng ta đều là con nhà nghèo, bạn đừng tùy hứng nữa được không?”

Khi người bạn của tôi mới hơn 2 tuổi, bố cô ấy đã đi Thâm Quyến mở một xưởng may quần áo. Sau đó mẹ cô ấy cũng tới giúp chồng quản lý xưởng may nhỏ kia. Từ đó, trong lòng cô ấy, hình ảnh bố mẹ chỉ là qua những bức ảnh gửi về. Chính xác cũng không hẳn vậy, nhưng mỗi năm cô ấy chỉ được gặp bố mẹ một lần vào dịp năm mới, cảm giác tồn tại ít ỏi như ông già Noel vậy.

Cô ấy lớn lên nhờ sự chăm sóc của bà ngoại. Cô bạn nhỏ này của tôi khá ngốc nghếch, sống với bà ngoại cũng cảm thấy không sao. Sau đó cô ấy đến nhà tôi chơi mới biết một gia đình bình thường nghĩa là con cái ngày nào cũng có thể nhìn thấy bố mẹ. Khi ăn cơm bố mẹ gắp thức ăn cho con. Khi trời lạnh bố mẹ mặc thêm áo ấm cho con. Cô ấy ghi hết những điều nhỏ nhặt đó trong nhật ký, những điều cô ấy chưa bao giờ trải qua.

Cô ấy ầm ĩ muốn đến Thâm Quyến, muốn được gặp bố mẹ. Lần nào bố mẹ cũng nói năm sau sẽ về đón cô ấy.
Mười mấy cái “năm sau” đã qua.
Cô ấy sợ cô đơn, sợ ở một mình, luôn bảo chúng tôi đến nhà ngủ cùng.
Cô ấy sợ trời mưa, vì không có bố mẹ mang ô tới đón.
Cô ấy sợ họp phụ huynh học sinh, vì bà cô ấy nặng tai, mà thầy giáo nói rất khó nghe.

Mãi đến sau này, bố mẹ cô ấy làm ăn buôn bán ổn định, công ty phát triển lớn, thuê thêm giám đốc nghiệp vụ về quản lý, mới đón cô ấy ở cùng. Khi đó cô ấy đã vào đại học rồi. Vì cả tuổi thơ và tuổi thanh xuân đều không ở cùng bố mẹ, tình cảm giữa cô ấy và bố mẹ rất lạnh nhạt.

Dạo trước chúng tôi nói chuyện trên mạng, có tán gẫu về bố mẹ. Tôi than thở mẹ tôi thật quá đáng, tôi mua tặng bà một con chồn, bà cho rằng tôi đang diễn Tuyết sơn phi hồ. Cô ấy bảo, “Thật ngưỡng mộ cậu, quan hệ của cậu với mẹ tốt thật đấy, tớ với bố mẹ không được như thế, tớ chẳng bao giờ đùa giỡn, cũng chẳng bao giờ giận dỗi họ. Đến giờ mỗi khi nói chuyện với bố mẹ, tớ đều dùng từ ngữ lịch sự.”

Bố mẹ cô ấy chỉ hỏi cô ấy có thiếu tiền không? Nếu hết họ sẽ cho thêm. Nửa năm trước cô ấy đến Mỹ sinh con, là một cặp song sinh, bố cô ấy gửi 10 triệu vào tài khoản.

Viết đến đây, tôi muốn nói là, bạn thấy con nhà giàu có tiền, chẳng qua vì bố mẹ họ đã liều mình kiếm tiền, cũng đã hy sinh cả tình thân. Nhưng đang viết đột nhiên tôi lại nghĩ, mối quan hệ chỉ có tiền cũng rất tuyệt. Tôi đang nghĩ gì thế này? Tự vả hai cái mới miễn cưỡng tỉnh táo.

Dù nói thế nào, bọn họ đã rất vất vả phấn đấu cho sự nghiệp của bản thân. Khi làm ăn buôn bán ở Thâm Quyến, bố mẹ cô ấy từng phá sản ba lần, trải qua không ít thăng trầm, thời kỳ nghèo khó nhất họ đã sống dưới chân cầu vượt. Có một năm, vì không kịp quay vòng vốn, bố cô ấy bị hội cho vay nặng lãi thuê người đến đánh, mẹ cô ấy qua một đêm như bạc cả mái đầu.

Trải qua càng nhiều vất vả càng dễ kiếm tiền, sau đó để lại cho con cái, thế có gì là không công bằng? Phải nói là rất công bằng ấy chứ. Bố mẹ chúng ta sống ổn định an nhàn, bố mẹ họ chấp nhận mạo hiểm kiếm tiền. Giờ chúng ta muốn họ giống như mình, vậy mới gọi là không công bằng.

Chúng ta thấy phản cảm, ghét bỏ đám con nhà giàu dựa hơi bố mẹ do chênh lệch giàu nghèo? Không phải như vậy. Điều thật sự khiến chúng ta khó chịu chính là vì sao mình không phải con nhà giàu? Có ai không muốn trở thành Vương Tư Thông chứ?

Chúng ta không ghen tức vì sự bất công, mà bất mãn bản thân không được xếp vào danh sách những kẻ hưởng lợi kia. Nếu nhà nước quy định bắt đầu từ hôm nay, toàn dân phải nịnh nọt bạn vô điều kiện, quy định này có công bằng không?
Không công bằng. Bạn có thích không?

Chính vì sự giàu sang có thể cha truyền con nối, thậm chí cơ hội, mối quan hệ cũng có thể cha truyền con nối, chúng ta mới có cơ hội trở thành “đại gia” để lại phúc đức cho đời sau. Chúng ta không phải con nhà giàu, nhưng con cái chúng ta vẫn có cơ hội trở thành con nhà giàu.

Một người bạn của tôi gia cảnh nghèo khó, phải dựa vào khoản trợ cấp cho vay mới học hết đại học. Khi đó ở trường anh ấy nổi tiếng với thành tích cực cao, nghỉ hè nghỉ đông đều không về nhà, tỉnh giấc là lao vào học. Vừa ăn cơm, đi đường vừa ôn bài đã là gì, đi vệ sinh cũng học từ mới. Cuối cùng anh ấy đã nhận được suất học bổng toàn phần của một trường nổi tiếng ở Mỹ, chuyên ngành kinh tế. Về nước anh ấy gia nhập một ngân hàng đầu tư, vừa thức giấc đã lao vào làm việc. Vợ chồng anh ấy khó khăn lắm mới sắp xếp được một kỳ nghỉ ở đảo Maldives, nhưng trong khi người khác cả ngày tắm biển ăn chơi, anh ấy ngồi trên bãi cát, mở máy tính họp trực tuyến. Hiện giờ con anh ấy đang theo học ở một ngôi trường quý tộc, học phí mỗi năm 300 nghìn tệ, anh ấy nộp một đống tiền cũng không thèm chớp mắt. Anh ấy là con nhà nghèo, nhưng con anh ấy lại là con nhà giàu.

Thay vì oán trách quy tắc ngầm của xã hội, không bằng tự khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, thích ứng với mọi quy tắc, thậm chí có năng lực thay đổi những quy tắc đó. Trên thực tế, có rất nhiều việc ngoài mặt xấu xí, nhưng chúng ta vẫn phải ngầm thừa nhận những giá trị tốt đẹp của nó.

Ít ra thế giới này còn chấp nhận sự nỗ lực. Chỉ cần nỗ lực, chúng ta có thể cải thiện cuộc sống của chính mình và của cả thế hệ sau.

Bạn không phải Vương Tư Thông, nhưng có thể trở thành Jack Ma . Đừng để con bạn thua ngay từ vạch xuất phát, câu này quá cũ rồi, nhưng bạn có biết đâu là vạch xuất phát không? Bạn chính là xuất phát điểm của con bạn.

Nếu bạn căm ghét những kẻ giàu có, thay vì so bì bất mãn, chi bằng hãy cố gắng một chút, trở thành người giàu có khiến người ta ganh ghét.

Đọc xong những trang sách, hầu như Xuyên suốt cuốn sách tác giả đề cập hầu như những mẫu chuyện về tình yêu, nhưng chung lại đều có một cái kết liên quan mật thiết đến TIỀN. Hy vọng cuốn sách “Sống Thực Tế Giữa Đời Thực Dụng” sẽ là ánh sáng soi đường cho những bạn trẻ đang còn u mê trong những cuộc chơi, đang còn mơ mộng cuộc sống màu hồng đầy hão huyền này. Bên cạnh đó, sẽ tiếp thêm ngọn lửa đam mê cho những bạn đang trên con đường chinh phục ước mơ và khám phá bản thân. Không có sự bất công nào nếu như bản thân bạn không biết cố gắng. Tuổi trẻ mà hãy sống và làm hết mình thì cuối cùng bạn cũng sẽ được đền đáp xứng đáng