Marnie Yêu Dấu
Tác giả: Joan G. Robinson
Đôi nét về tác giả:
Joan Mary Gale Robinson (1910 – 1988) là một tác giả và họa sĩ minh họa sách thiếu nhi của Anh.
Năm 1939, Joan xuất bản cuốn sách đầu tay cho trẻ em của mình. Trong sự nghiệp của mình Joan G. Robinson đã xuất bản hơn 30 tựa sách, dành cho ba nhóm tuổi khác nhau. Năm 1953, bộ truyện Teddy Robinson nổi tiếng lấy cảm hứng từ cô con gái Deborah và chú gấu bông của cô bé đã được xuất bản.
Năm 1967, cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong năm cuốn tiểu thuyết dành cho thiếu niên của bà, When Marnie Was There vừa ra mắt đã lọt vào danh sách ứng cử cho Huy chương Carnegie- giải thưởng Văn học Anh được công bố hàng năm nhằm vinh danh một cuốn sách tiếng Anh mới xuất sắc dành cho trẻ em hoặc thanh niên.
Review sách:
Marnie yêu dấu (tựa gốc: When Marnie Was There) Truyện kể về Anna, chuyến về quê trị bệnh của cô bé và tình bạn của cô với Marnie. Anna là một trẻ mồ côi được gia đình Preston nhận nuôi. Cô bé có vấn đề tâm lý, luôn cảm thấy mình “ở ngoài” mọi thứ. Cô khao khát được yêu thương và chấp nhận, nhưng lại luôn ngờ vực tình yêu thương của người khác dành cho mình và cực kỳ nhạy cảm. Cô nghĩ rằng bố mẹ và bà ngoại bỏ rơi mình, vì vậy luôn nghĩ bản thân không đáng được quan tâm. Nếu có ai đó quan tâm mình, hẳn chỉ là một sự quan tâm hời hợt, hoặc họ có mục đích khác.
Trong khi khám phá đầm lầy xung quanh nhà của Peggie, Anna phát hiện ngôi nhà bí ẩn. Ở đó, cô đã gặp một người bạn kỳ lạ tên là Marnie, cũng chính là cô gái tóc vàng, luôn mặc quần áo chỉnh tề từng xuất hiện trong những giấc mơ của Anna trước đó. Marnie sống ở ngôi nhà cô bên cạnh con lạch, Hai cô bé nhanh chóng trở nên thân thiết, cùng nhau đi hái nấm và chia sẻ các bí mật. Nhưng luôn có điều gì đó kỳ lạ và bí ẩn từ Marnie. Anna không khỏi thắc mắc cô bạn ấy là thật hay tưởng tượng. Vậy Marnie là ai? Đây có phải là một câu chuyện bình thường về người bạn tưởng tượng mà những đứa trẻ cô đơn thường nghĩ ra?
Dẫu Marnie có thật hay không, cô bé vẫn là người bạn thân thiết nhất của Anna. Marnie giúp bạn dũng cảm vượt qua nỗi sợ, Anna tự mình đi tìm sự thật chứ không tự suy diễn; Anna cũng chấp nhận tha thứ và chấp nhận sự thật khi Marnie đã rời đi, dù cho nó đau đớn và cô bé nhớ bạn đêm ngày. Đâu dễ vượt qua khi ta mất đi người bạn duy nhất trong đời. Nhưng Anna cũng từ đó mà mở lòng, học cách chấp nhận và giao lưu với những người bạn mới Có lẽ, mỗi đứa trẻ đều nên có một người bạn như vậy. Một người bạn để tâm tình, chia sẻ, thấu hiểu. Dẫu có ngày sẽ chia ly, họ vẫn sẽ mãi ở lại trong tim nhau, nhắc nhớ về những ngày thơ ấu đẹp đẽ nhất.
Joan G Robinson có khả năng miêu tả tuyệt vời. Nó khiến ta có thể hình dung rõ mọi nhân vật và vị trí mà cô ấy miêu tả trong cuốn tiểu thuyết này như thể ta nhìn thấy họ.
Cuốn sách đã làm mờ ranh giới giữa thực tế và tưởng tượng, khiến chúng ta khi lạc vào thế giới của hai đứa trẻ ấy, đều đắm chìm trong không khí, câu chuyện và tận hưởng cuộc phiêu lưu tuyệt vời. Truyện kết thúc với một twist không tưởng tượng được, hé lộ thân phân của Anna và phép màu mà Marnie mang lại. Kết thúc có hậu nhưng cứ khiến mình có cảm giác buồn, chẳng hiểu vì sao. Giá như Marnie chưa từng đi khỏi…trước kia.
Trích dẫn hay trong sách:
“Ngôi nhà trông không bình thường chút nào, có một vẻ ngoài trầm tĩnh, dịu dàng và vĩnh cửu, như thể nó đã ở đó quá lâu, nhìn ngắm mãi những đợt thủy triều dâng lên hạ xuống đến nỗi quên mất đời sống ồn ã đang diễn ra trên bờ, rồi đắm chìm vào một giấc mơ yên ắng. Giấc mơ về những kì nghỉ Hè, những đôi giày đi cát vứt bừa bãi trong phòng trệt, những dải rong biển khô phấp phới từ cửa sổ tầng trên vì được đứa trẻ nào đó treo lên làm đồ báo thời tiết, và những ổ tôm nơi hành lang, những chiếc xô nhỏ, một con sao biển khô được đặt trong góc, một chiếc mũ tránh nắng cũ…
Nó chẳng có chút không khí gì của cuộc sống sôi động ở Bournemouth. Như thể ngôi nhà cổ này bỗng một ngày nhận ra đang ở trên bến thuyền tại làng Little Overton, nhìn qua mặt nước phẳng lặng với đầm lầy phía sau, biển cả ở bên kia nữa, rồi nó quyết định ngồi lại trên bờ đê, tự nhủ “Ta thích chỗ này. Ta sẽ ở đây mãi mãi.” Ngôi nhà trông như thế đấy, Anna nghĩ, nhìn ngắm nó với vẻ thích thú. An toàn và vĩnh cửu…”