Hãy Gọi Tên Tôi – Hồi Ký
Tác giả: Chanel Miller
Đôi nét về tác giả:
Chanel Miller (sinh 12/06/1992) là một nhà văn và nghệ sĩ người Mỹ gốc Hoa sống tại San Francisco, California và Thành phố New York, New York. Cô lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng một cách ẩn danh sau khi bị Brock Allen Turner tấn công tình dục trong khuôn viên Đại học Stanford vào năm 2015.
Review sách:
“Hãy Gọi Tên Tôi” là một cuốn hồi ký của Chanel Miller, một nạn nhân của vụ án hiếp dâm vào tháng 1 năm 2015 trong khuôn viên trường đại học Stanford từng gây xôn xao dư luận tại nước Mỹ. Với vụ án liên quan đến hiếp dâm thì không phải là chủ đề mới nhưng nó cũng chưa bao giờ là chủ đề mà chúng ta ngừng quan tâm.
Mở màn cho câu chuyện là Chanel một cô gái 22 tuổi đến tham dự một bữa tiệc của Hội sinh viên trường đại học Stanford. Sau đó cô bị hiếp dâm trong tình trạng ngất xỉu và say xỉn phía sau một thùng rác, ngay bên ngoài trụ sở của Hội Kappa Alpha (tên Hội sinh viên trường Stanford). Cô được phát hiện và đưa đến bệnh viện, sau đó làm các thủ tục y tế để kiểm tra. Tuy nhiên, vào thời điểm này vì không muốn kết thúc giấc mơ viết sách cho trẻ em, Chanel Miller quyết định giấu tên thật và được tòa án bảo vệ danh tính dưới tên giả là Emily Doe.
Thực hiện các buổi phỏng vấn điều tra, Thủ phạm ngay lập tức bị giam giữ và được xác định là Brock Turner, khi đó 19 tuổi, sinh viên năm nhất của trường.
Vụ án sau đó đã được xét xử, Brock Turner bị tuyên án vào tháng 6 năm 2016 với bản án 6 tháng tù giam và 3 năm quản chế với 3 tội danh: hiếp dâm một người bất tỉnh, dùng tay xâm hại tình dục một người bất tỉnh, và hành hung với ý định cưỡng dâm. Vậy nếu câu chuyện chỉ có vậy thì có đáng để chúng ta quan tâm? Và liệu câu chuyện của cô có được cả thế giới xôn xao, truyền thông quốc tế đồng loạt đưa tin? Tất nhiên là KHÔNG CHỈ CÓ VẬY.
Cuốn sách “Hãy Gọi Tên Tôi” tiết lộ những điều mà mọi người không thể nhìn thấy. Chúng ta chỉ biết rằng vụ án xảy ra, sau đó nó được xét xử và kẻ phạm tội bị tuyên án. Nhưng hành trình tìm lại công lý của cô diễn ra như thế nào? Suốt thời gian đó cô đã phải trải qua những bất ổn về tâm lý ra làm nào? Hành trình chữa lành vết thương của cô diễn ra như nào? Điều gì đã khiến cô dám công khai danh tính thật để kể lại vụ việc này?…Có lẽ đây mới là điều mà cô muốn truyền đạt và mọi người quan tâm.
Việc tòa án liên tục bị trì hoãn hết lần này đến lần khác, điều đó đã làm đảo lộn mọi thứ, lịch trình của cô, của em gái cô, của các nhân chứng liên tục bị thay đổi. Trong phiên tòa xét xử, với những thủ tục cứng nhắc và lạc hậu như hỏi lại các câu hỏi liên quan đến vụ việc, chiếu các hình ảnh của nạn nhân lúc xảy ra vụ việc để nạn nhân xác nhận, thậm chí cả việc nạn nhân và kẻ tội phạm cùng trong 1 phòng xử án, họ đối diện với nhau cũng tạo nên một tâm lý rất lớn đến nạn nhân. Trong khoảng thời gian đó, sự hoảng sợ, sợ hãi của cô liên tục xuất hiện lặp đi lặp lại rất lâu sau khi cuộc tấn công xảy ra, và nó đã gần như cướp đi con người thật của cô.
Những bình luận ban đầu về nhân phẩm như việc tại sao một cô gái lại uống say như vậy… của mọi người, những bài báo ca ngợi quá khứ đầu ngưỡng mộ của thủ phạm cũng mang lại cho cô những cảm xúc tiêu cực. Rồi các sự việc diễn ra những năm trước mà cô từng chứng kiến cũng gợi lại khiến cô liên tưởng đến hiện tại với sự nghi ngờ đầy bất an, ví như vụ xả súng của Elliot Rodger trước đó cũng khiến cô liên tưởng đến vụ án của cô như liệu tên hiếp dâm vì quẫn trí mà hắn sẽ tìm đến cô để báo thù?…. Cách cô cố gắng chữa lành những tổn thương, và lồng ghép trong đó chính là những chiêm nghiệm về cuộc sống của cô, những quan điểm đầy nhân văn và cảm thông đến các nạn nhân của tấn công tình dục. Cô cũng vạch trần những bất cập của luật pháp, những quy định lỗi thời khiến cho các nạn nhân dễ phải chấp nhận từ bỏ. Rất nhiều các bài học được đưa ra trong cuốn sách.
Điều trớ trêu là chỉ sau 3 tháng tù giam thủ phạm Brock Turner đã được thả với lý do là “cải tạo tốt”. Khi vụ án kết thúc với một bản án đầy khoan hồng cho thủ phạm, cô cảm thấy trống rỗng, mất phương hướng, kiệt sức, cô cảm thấy như mình đang rơi tự do từ đỉnh núi – nơi mà cô đã cố gắng để leo lên xuống dưới, nơi mà các nạn nhân của tấn công tình dục đang đứng, họ đã cổ vũ cô, đã tin tưởng cô, đặt niềm tin ở cô, vẫy tay và chờ đợi… để cô có thể đại diện cho họ, nói lên tiếng nói của họ, nhưng rồi chỉ với bản án khá nhẹ nhàng cho thủ phạm, thiếu công bằng với nạn nhân, cô biết nói gì với họ? Chẳng lẽ nói với họ rằng pháp luật sẽ không dành cho họ. Nhưng cũng chính điều đó, cô đã quyết tâm một lần nữa để thay đổi nhận thức của mọi người, nói lên tiếng nói của mình bằng chính bức thư TÁC ĐỘNG NẠN NHÂN đăng tải trên BuzzFeed, nó lập tức được lan truyền chóng mặt, gây choáng váng cho hàng triệu người. Chỉ trong vòng chưa đầy 4 ngày nó đã được hơn 11 triệu lượt xem, được dịch ra các ngôn ngữ trên toàn cầu, và được đọc trên sàn Quốc hội Mỹ. Nó cũng làm thay đổi luật pháp liên bang California, cựu thống đốc bang California khi đó là Jerry Brown đã ký hai dự luật, trong đó có án tù bắt buộc cũng như mở rộng định nghĩa về tội hiếp dâm. Thẩm phán xét xử vụ án sau đó đã bị bãi nhiệm chức vụ.
Có thể thấy chính bức thư đã làm thay đổi nhận thức của mọi người, thậm chí nó đã làm thay đổi luật pháp, làm các nạn nhân của tấn công tình dục hy vọng vào tương lai, hy vọng vào công lý giúp họ mạnh dạn đứng lên để tố cáo, để đấu tranh. Bức thư đã gây nên sự choáng váng cho cả thế giới bởi lập luận sắc bén, dõng dạc, trực diện, đầy sự giận dữ của cô và nó cũng gần như mang đầy đủ tiếng nói của các nạn nhân của tấn công tình dục, đầy tính cảm thông với nạn nhân được thể hiện trong đó. Chính nó đã tạo nên sự đồng cảm sâu sắc với các nạn nhân. Hàng ngàn lá thư của các nạn nhân đã gửi về cho cô để bộc bạch câu chuyện của họ. Cô chính là đại diện cho tiếng nói, cho cảm xúc, cho sự bất an và cả sự bất lực của họ.
Cô cũng không quên đề cập đến việc ngôi trường Stanford danh giá đã thờ ơ với sự việc của cô thế nào, dù chịu nhiều áp lực của dư luận sau đó, họ đã liên hệ để thực hiện trách nhiệm trong vụ việc nhưng lại hời hợt, thiếu tôn trọng nạn nhân, thực hiện cốt chỉ để lấy lại danh tiếng cho trường.
Cuốn hồi ký này chúng ta mỗi người nên đọc một lần để cảm nhận câu chuyện của cô, để chia sẻ và giúp chúng ta thay đổi suy nghĩ về tấn công tình dục, thấu cảm với những nỗi đau của nạn nhân và gia đình họ, con đường chông gai của họ khi nói lên sự thật cũng như quá trình tự chữa lành những tổn thương tâm lý của họ. Cuốn hồi ký “Hãy Gọi Tên Tôi” của Chanel Miller sẽ giúp những nạn nhân của tấn công tình dục như tìm thêm được tiếng nói, sự đồng cảm, chia sẻ để vượt qua nỗi đau, sự tổn thương, và đứng lên đấu tranh.
Cuối cùng, xin trích một câu nói của Ken Burns mà cô cũng có nêu trong cuốn sách: “Nếu ai đó kể với bạn rằng họ đã bị tấn công tình dục, hãy nghiêm túc lắng nghe họ.”