Home / Review sách / Review sách Gia Đình Trộm Cắp

Review sách Gia Đình Trộm Cắp

Gia Đình Trộm Cắp
Tác giả: Koreeda Hirokazu

Đôi nét về tác giả
Kore-eda Hirokazu sinh năm 1962 là đạo diễn, nhà sản xuất phim, biên kịch và biên tập viên người Nhật. Khi còn là sinh viên đại học, ông có ý định trở thành tiểu thuyết gia, nhưng sau khi tốt nghiệp Đại học Waseda lại bén duyên với nghề đạo diễn với công việc đầu tiên là trợ lý đạo diễn cho một đài truyền hình. Cho đến nay, sự nghiệp điện ảnh của ông kéo dài gần 3 thập niên.

Kore-eda Hirokazu được biết đến với những bộ phim giản dị, dịu dàng nhưng luôn để lại cho người xem nhiều khắc khoải. Chủ đề ông hướng tới là những góc khuất của xã hội hiện đại Nhật Bản, những số phận vô danh và quan tâm đến mối quan hệ gia đình, đặc biệt là tình cha con.

Qua tiểu thuyết “Gia Đình Trộm Cắp” tác giả phản ánh một nước Nhật hiện đại của thế kỷ 21 với nhiều công trình lớn, nhiều đại siêu thị. Nhưng vẫn có một ngôi nhà đang loay hoay sống với đủ thứ thiếu thốn, bất tiện. Nhưng điều quan hơn cả, họ đùm bọc nhau theo cách riêng của tình yêu thương của những người nghèo khổ.

Review sách:
Cuốn sách lấy bối cảnh xã hội Nhật Bản hiện đại, xoay quanh cuộc sống thường ngày của một gia đình ở thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội. Họ sống chủ yếu vào “nghề” ăn cắp vặt từ các siêu thị, các cửa hàng tiện lợi. Đây là một gia đình kỳ lạ, bởi cả 5 con người thuộc ba thế hệ không hề có một sợi dây liên kết ruột thịt nào. Từ những hoàn cảnh khác nhau, họ trôi dạt và sống bấu víu vào nhau trong căn nhà chật hẹp cũ nát lọt thỏm giữa các tòa chung cư cao tầng.

Các thành viên gồm người đàn ông tên Osamu và một phụ nữ tên Nobuyo, những người lao động chân tay với đồng lương không thể bèo bọt hơn, họ coi nhau như vợ chồng sau những biến cố xảy đến trong đời. Cô gái trẻ Aki làm việc trong một câu lạc bộ phục vụ tình dục. Cậu bé 10 tuổi Shouta bị cha mẹ bỏ rơi và người bà lớn tuổi Hatsue, người chủ căn nhà cả 5 người đang sống.

Cuốn tiểu thuyết bắt đầu vào một đêm mùa đông lạnh giá, sau khi thực hiện thành công “công việc” ăn cắp tại một siêu thị gần nhà thì Osamu và cậu con trai Shouta tình cờ  nhìn thấy một bé gái bốn tuổi bị bỏ rơi bên ngoài một ngôi nhà giàu có, đang co ro vì lạnh. Bất chấp ngôi nhà chật hẹp, ọp ẹp, cả hai dẫn cô bé với nhiều vết thương bị bạo hành trên cơ thể về nhà. Sau một đêm ở chơi, cô bé bất đắc dĩ trở thành thành viên mới trong nhà. Và sự xuất hiện của của bé là nhân tố tạo nên những chuyển biến nội tâm rất “người” trong các thành viên còn lại.

Cuộc sống trong gia đình bắt đầu đảo lộn, họ đấu tranh xem có nên trả cô bé đáng thương này về với người cha mẹ vô tâm đã bỏ mặc cô giữa đêm đông, hay tiếp tục giữ đứa trẻ này đồng nghĩa với việc phạm tội bắt cóc? Cuối cùng Nobuyo – người phụ nữ từng bị chồng đánh đập – trong một giây đã quyết định giữ đứa trẻ vì bản năng làm mẹ bỗng được đánh thức. Cô nghĩ về bố mẹ của đứa trẻ rằng: “Những kẻ bỏ quên đều chẳng ra gì” vậy nên những thứ họ lấy: “Đứa trẻ” hay những món đồ ở cửa hàng tạp hóa, tất cả chỉ là “nhặt được” vì chúng chẳng thuộc về ai.

Một “người cha” dạy “con” hành nghề trộm cắp vì gã chẳng có thứ gì khác để dạy.
Một người đàn ông tha thiết được nghe đứa trẻ gọi “cha” nhưng không bao giờ được thỏa mãn.
Một người phụ nữ từng đổ vỡ trong hôn nhân chấp nhận sống bên một người đàn ông (chỉ biết đi ăn cắp) như vợ chồng chỉ vì so với những gã đàn ông khác thì “đàn ông không có thói đánh đập đã tốt hơn kẻ khác rất nhiều rồi“
Một bà cụ 80 tuổi đã “cướp” người thân trong gia đình người khác để mình được hả hê khi chứng kiến họ nếm trải mùi vị bất hạnh như bà đã từng.
Một cô gái trẻ dùng tên của em gái hành nghề dịch vụ khiêu dâm để trả thù gia đình.…

Tất cả những con người ấy đáng thương tới mức những ước mơ đã trở thành xa xỉ đến nỗi họ chỉ dám mơ đến việc ngắm pháo hoa từ tòa chung cư cao nhất vùng này. Vậy mà sau những gì họ làm xuất phát từ lương tâm, tình yêu và mưu cầu hạnh phúc thì họ vẫn bị xã hội nhìn vào bằng cái tên kì dị: “Gia đình trộm cắp”.

Gia đình được tạo nên từ những “phế phẩm” về mặt xã hội tưởng chừng như thiếu nền tảng, những điều kiện “cần” và “đủ” của một gia đình đúng nghĩa đó lại chính là nơi chúng ta có thể tìm thấy những đốm sáng của tình người và hạnh phúc. Câu chuyện về những con người bị bỏ quên bên lề xã hội, nhưng họ vẫn có trái tim, vẫn có tình yêu và ước mơ dù chúng trông méo mó trong mắt người khác

Cuộc sống tạm bợ trong căn nhà cũ kỹ chật chội đôi khi xuất hiện những tiếng cười, những mộng mơ, những vụn mảnh của hạnh phúc, những “dấu hiệu nhận biết” của một gia đình, dù chỉ là gia đình “chắp vá”. Tuy cuộc sống của họ diễn ra đầy khắc khổ nhưng tràn ngập tiếng cười đùa. Mặc dù không ai có không gian riêng tư nhưng họ hài lòng và hạnh phúc với điều đó, họ tận hưởng mọi khoảnh khắc ở bên nhau ngay cả khi cả nhà chia nhau nồi mì tôm và cùng húp xì xụp.

Diễn biến của câu chuyện chuyển sang một hướng khác nhiều xót xa khi cậu bé Shouta bị bắt khi lấy cắp những quả quýt trong siêu thị. Cũng chính từ đây, những sự thật trong quá khứ của các thành viên trong “gia đình trộm cắp” được hé mở dần dần, trong đó tồn tại cả tội ác. Độc giả được giải đáp những băn khoăn về hoàn cảnh nhân vật và sự thương cảm được đẩy lên đỉnh điểm.

Cuốn sách này khiến chúng ta có cái nhìn sâu sắc hơn và nhìn vào mặt khuất của những gì chúng ta thường thấy. Có những tội ác lại bắt nguồn từ đạo đức, sự ích kỉ bắt nguồn từ bao dung, và lòng thù hận lại bắt nguồn từ yêu thương