Home / Review sách / Review sách Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Review sách Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông
Tác giả: Quách Kính Minh

Đôi nét về tác giả:
Quách Kính Minh ( sinh 06/06/1983) tại Trung Quốc. Anh là biên kịch, đạo diễn, nhà văn theo thể loại giả tưởng người Trung Quốc. Trước khi trở thành nhà văn và doanh nhân, anh từng là thần tượng được giới trẻ yêu mến.

Vào năm 2007, anh được trang Tianya.com, một trong những diễn đàn lớn nhất Đại lục, bầu chọn là “Nam nghệ sĩ bị ghét nhất Trung Quốc” 3 năm liên tiếp. Dù vậy, ba trong số bốn tiểu thuyết của anh đã bán được một triệu bản mỗi cuốn nên đến năm 2007, anh là một trong số các tác giả có sách bán chạy nhất tại Đại lục. Anh hiện là chủ tịch của Công ty Giải trí Ke Ai do chính anh thành lập vào năm 2004. Ke Ai chủ yếu ra mắt những tạp chí cho thiếu niên như “Tiểu thuyết hàng đầu” và “Hòn đảo”.
Quách Kính Minh là thành viên trẻ nhất gia nhập Hội Nhà văn Trung Quốc khi mới 23 tuổi.

Review sách:
Trong cuộc đời mỗi chúng ta chắc hẳn sẽ có một người mang cho ta một thứ tình cảm mập mờ, không phải tình yêu nhưng mạnh mẽ hơn thứ chúng ta gọi là bạn bè. Chẳng biết cũng chẳng dám nghĩ bao giờ thì người ấy sẽ không còn xoay quanh ta nữa và thuộc về một người khác ngoài ta.

“Người ấy sẽ cùng cười, cùng khóc với cậu; cùng cậu đi qua những nơi chúng ta đã từng đi, hát những bài hát ta cùng thích,… hay đơn giản là người cậu dành bữa sáng. Vậy nên, khi còn ở bên nhau chưa có một người chen vào giữa ta tham luyến sự ấm áp, dịu dàng đến bình yên đó. Ngoài kia có thể nào cũng được, có bị mắng nhiếc ra sao cũng được chỉ cần có cậu ở bên dịu dàng xoa đầu cũng khiến thế giới u tối của tớ bừng sáng lên rồi.”

Có lẽ, cho dù rồi đến một ngày trong chúng ta có một người khác xuất hiện đi chăng nữa thì thứ tình cảm tốt đẹp này sẽ mãi mãi tồn tại. Mãnh liệt, mạnh mẽ và bền vững hơn cả tình yêu. Đó chính là câu chuyện của cuốn tiểu thuyết “Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông” này .

Cuộc sống của họ đáng lý nên chạm nhau ở ít nhất một điểm trong cuộc đời này, nhưng định mệnh lại muốn họ mãi mãi chỉ là hai đường thẳng song song với nhau như vậy. Có thể đi cạnh nhau, bên nhau nhưng chẳng thể bên nhau mãi mãi như hình ảnh đầu tiên Quách Kính Minh phác họa nên trên câu chuyện của cả hai nhân vật trong
“Bi thương ngược dòng thành sông”. Một hình ảnh ngưỡng tưởng đẹp khi một người dắt xe, một người đi kề bên vai chạm vai trong sớm mai đến trường nhưng lại đau lòng xiết bao khi họ chỉ MÃI MÃI LÀ BẠN.

Bi thương là một tâm tình như thế nào? Là một buổi chiều mưa bỗng nhớ lại chuyện cũ, là những giọt nước mắt khi xem một bộ phim cảm động, hay là lúc chợt nhận ra mình chẳng được ai quý mến? Đối với Dịch Dao mà nói, bi thương chính là cuộc sống từ năm 12 tuổi cho đến năm 14 tuổi.

Vào năm 12 tuổi ấy, bố Dịch Dao kéo vali ra đi, để lại cô một mình với Lâm Hoa Phượng – người phụ nữ mà cô gọi là mẹ. Bắt đầu từ khi ấy, cuộc đời cô như một thước phim màu cam kéo dài ngày này qua ngày khác, u ám mà nhạt nhẽo. Nếu nói mỗi ngày của cô có gì đặc sắc, chắc chỉ có Tề Minh – cậu bạn thanh mai trúc mã luôn đi cùng cô. Tề Minh chính là mặt trời chiếu sáng những ngày tháng u tối của Dịch Dao. Tề Minh luôn muốn dành cho cô những điều tốt nhất, muốn che chở bảo vệ cho cô, săn sóc cô tận tình. Thứ tình cảm giữa hai người chẳng phải tình yêu, mà là một thứ tình cảm còn quý hơn tình yêu rất nhiều.

Rồi vào một ngày, Dịch Dao phát hiện mình đã có thai. Cô nói, vì Lý Triết rất đẹp trai, đợi cô tan học, sẵn sàng đánh nhau vì cô nên cô đã đồng ý làm bạn gái hắn, rồi cũng đồng ý lên giường với hắn. Cô nói, chưa có ai đối tốt với cô như Lý Triết. Một người phải thiếu sự quan tâm tới mức nào thì “đợi tan học, sẵn sàng đánh nhau vì cô” đã là tốt nhất rồi?

Tề Minh đối với Dịch Dao tốt hơn thế rất nhiều, nhưng Dịch Dao biết, cậu và cô không cùng một thế giới. Hai người đều sống trong ngõ nhỏ của chật chội, cùng lớn lên bên nhau. Nhưng cũng như cô nói, hai người họ chỉ có cùng một điểm xuất phát, cho đến năm 12 tuổi bắt đầu rẽ sang hai hướng khác nhau, càng ngày càng cách xa. Tề Minh là mặt trời của Dịch Dao, nhưng chẳng phải mặt trời luôn ở giữa trưa chiếu sáng nhất, mà là mặt trời đi từ Đông sang Tây, một ngày nào đó sẽ chẳng còn chiếu sáng trong cuộc đời Dịch Dao nữa.

Người mẹ Lâm Hoa Phượng mỗi ngày đều đánh mắng, nhục mạ Dịch Dao bằng những từ ngữ hèn hạ nhất. Vào năm 13 tuổi cô đã nói: “ Bà ta là gái điếm, Tớ rất hận bà ta. Nhưng cũng có lúc tớ yêu bà ta”. Dịch Dao chán ghét bà ta đến cực điểm. Lúc cô biết mình có thai, cô đã biết chẳng thể trông cậy vào Lâm Hoa Phượng nên cô đã đến tìm bố. Nhưng kết quả chỉ nhận lại được sự sợ hãi trốn tránh của người đàn ông nhu nhược đó. Còn gì bi ai hơn việc nghe chính bố ruột mình nói “đừng đến tìm bố nữa” và phát hiện ra người đàn bà mình luôn căm ghét chính là người đã cho mình hơi ấm giả tạo mang tên “bố” trong suốt mấy năm qua. Hóa ra, Lâm Hoa Phượng vẫn rất thương Dịch Dao. Chỉ là, có lẽ bà không muốn Cô nhận một người mẹ thấp hèn như bà.

Bi kịch lại nối tiếp bi kịch khi Dịch Dao đi phá thai bị Đường Tiểu Mễ – cô bạn cùng lớp của Dịch Dao phát hiện. Đường Tiểu Mễ là một đóa hoa bên ngoài xinh đẹp nhưng bên trong thối rữa, bốc mùi hôi thối nồng nặc. Cô ta dùng việc này để uy hiếp Dịch Dao. Cô ta tung tin đồn Dịch Dao là gái điếm, ngủ một lần chỉ mất 100 tệ. Đáng buồn thay, Tề Minh lại tin lời đồn đó. Có lẽ đến bây giờ, mặt trời của Dịch Dao chỉ còn lại ánh sáng le lói của hoàng hôn đau thương…

Cũng vì 100 tệ đó mà Dịch Dao đã gặp được Cố Sâm Tây. Cố Sâm Tây gặp Dịch Dao trong sự hiểu lầm, nhưng cũng bên cô trong những ngày tháng u tối nhất. Dần dần, Cố Sâm Tây đã trở thành một ánh sáng nhạt bên cạnh mặt trời của Dịch Dao, để rồi khi mặt trời tắt nắng thì cậu trở thành một vầng trăng sáng thanh dịu. Nếu ánh sáng của mặt trời đôi khi quá chói khiến Dịch Dao khó chịu, thì ánh sáng của mặt trăng lại mang đến cho cô sự thanh bình. Tề Minh bắt đầu quen với Cố Sâm Tương, cậu đã chính thức bước ra khỏi cuộc đời của Dịch Dao.

“Cô bỏ cậu lại trong bóng tối ngột ngạt, nhìn cậu lùi xa, dần dần rời xa thế giới của mình”. Nhưng may mắn, Dịch Dao đã có một Cố Sâm Tây ở bên. Dịch Dao như một sinh vật ở trong bóng tối tham lam hút lấy ánh sáng của mình, đó là Cố Sâm Tây. Cô đã có thể buông tay mặt trời vì bây giờ đã có một mặt trăng khiến cô yên lòng.

Vào một ngày không xa người mẹ Lâm Hoa Phượng chết, một cái chết đột ngột. Bà bị ngã khi đang trèo để lấy hộp sắt đựng học phí cho Dao Dao. Đến bây giờ Dịch Dao mới biết, thì ra trên thế giới này vẫn còn một người gọi cô là Dao Dao. Thì ra cô cũng có một người mẹ thương yêu mình.

Những tưởng đã có ánh trăng thì ngày mai sẽ tươi sáng, nhưng nào ngờ đó lại là một ngày bão giông kéo đến. Không có mặt trời, cũng chẳng còn mặt trăng. Cố Sâm Tương tự tử, không một ai biết điều gì đã khiến cho một cô gái trẻ tràn đầy sức sống lại chọn cách muốn chấm dứt cuộc đời mình. Manh mối đều chỉ về Dịch Dao, không ai tin cô. Tề Minh không, Cố Sâm Tây cũng không. Cuối cùng, cô lựa chọn đặt một dấu chấm tròn cho cuộc đời mình. Cô nhảy từ trên lầu xuống, ngay trước mặt Tề Minh. Trên thế giới đã không còn ánh sáng nữa rồi…

Quách Kính Minh vẽ lên một câu chuyện thật biết cách khiến người ta bi thương. “Bi thương ngược dòng thành sông”, truyện cũng như tên, chính là bi thương của Dịch Dao, cũng là bi thương của mỗi nhân vật trong truyện. Xuyên suốt truyện đều chỉ có một màu sắc: màu của bi thương. Từng câu từng chữ đều thấm đẫm bi thương, từ từ ngấm vào tim tôi, đến lúc nhìn lại thì “a” hóa ra bi thương đã chiếm trọn trái tim mình rồi. Chẳng phải ngược quằn quại như các truyện tôi đã đọc mà giống như kiến cắn từ từ, nhưng khi kiến đã cắn khắp người rồi thì còn đau đớn hơn gấp trăm lần…

“Giống như những bi thương nặng nề, dọc theo từng khe rãnh được khắc lên vòng tuổi của tính mạng bởi yêu và hận, chảy ngược thành sông…”

Cuốn sách dành cho thanh xuân đọc để không hối tiếc những gì chúng ta đã bỏ lỡ, mà là để nhớ những gì chúng ta đã trải qua?