Ngồi Khóc Trên Cây
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Đôi nét về tác giả:
Nguyễn Nhật Ánh (Sinh ngày 7/05/1955) tại tỉnh Quảng Nam. Ông được coi là một trong những nhà văn thành công nhất viết sách cho tuổi thơ, tuổi mới lớn với hơn 100 tác phẩm các thể loại.
Trước khi trở thành nhà văn nổi tiếng, Nguyễn Nhật Ánh từng có thời gian đi dạy học, viết báo với nhiều bút danh như Chu Đình Ngạn… Năm 13 tuổi, ông đã có thơ đăng báo. Năm 1984, tác phẩm truyện dài đầu tiên Trước vòng chung kết đã định vị tên tuổi của ông trong lòng độc giả và kể từ đó, ông tập trung viết cho lứa tuổi thanh thiếu niên..
Review sách:
“Ngồi khóc trên cây” mở ra bối cảnh nông thôn Việt Nam bình dị , với những kí ức ngọt lành của một đứa trẻ miền quê về những kí ức đẹp. Đó là : nắp lon, nắp keng, giấy bóng kính đủ màu xanh đỏ, hay đơn giản chỉ là những trò bắn bi, bắn thun. Đó là những giọt nắng vương trên ngọn sầu đông, con đường đất đỏ là những triền đê trải dài hoa chua me đất, những bụi duối với những cơn mưa rào bất chợt.
Mở đầu là kỳ nghỉ hè tại một ngôi làng thơ mộng ven sông với nhân vật là những đứa trẻ mới lớn có vô vàn trò chơi đơn sơ hấp dẫn ghi dấu mãi trong lòng. Mối tình đầu trong veo của cô bé Rùa và chàng sinh viên quê học ở thành phố có giống tình đầu của bạn thời đi học? Và cái cách họ thương nhau giấu giếm, không dám làm nhau buồn, khát khao hạnh phúc đến nghẹt thở có phải là câu chuyện chính?
“Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay”
“Ngồi khóc trên cây” với cốt truyện giản dị, nhẹ nhàng là câu chuyện xoay quanh nhân vật Đông và Rùa. Đông là cậu sinh viên 18 tuổi, về quê chơi trong dịp nghỉ hè. Ở đây cậu quen với Rùa – cô bé 14 tuổi nhưng mới học lớp 5. Bố em mất, mẹ bỏ làng, em bị lũ trẻ trong làng xa lánh và trêu trọc. Rùa là cô bé rất hiền nhiên, thơ mộng, trong sáng và tinh khiết nhưng ẩn chứa trong đó một khí chất mạnh mẽ. Thuở còn thơ bé hoàn cảnh cơ cực đã khoác lên cho em sự cứng rắn, với khuôn mặt khả ái cộng với mái tóc vàng óng do cháy nắng. Đông và Rùa quen nhau khi Rùa lượm nắp lon ở chợ phiên và cũng bởi năm lần bảy lượt , cô bé ấy đứng nép ngoài hàng rào nhìn Đông đọc sách. Cả hai trở thành bạn , qua nhiều lần nói chuyện , Đông hiểu được hoàn cảnh của cô bé ấy và giữa họ nảy sinh một tình cảm rất tinh khôi , trong sáng.
Chẳng cần những bài hát , những đêm mơ , Đông thích Rùa chính bởi tấm lòng nhân hậu của em dành cho những con vật nuôi , sự ngây thơ của một đứa trẻ nông thôn giàu tình nghĩa. Nguyễn Nhật Ánh lần lượt dẫn người đọc vào những nấc thang tình cảm rất đỗi tự nhiên. Tình cảm ấy giản đơn mà thuần hậu , là những buổi đọc sách , nghe kể về cuộc sống , là những chiều trong rừng hoa sim tím. Người đọc cứ thế bước vào và chiêm nghiệm , thấu hiểu.
Cũng đến lúc Đông phải quay lại thành phố. Những tình cảm đẹp gửi gắm rằng 4 tháng sau cậu sẽ quay trở lại, gặp người mà cậu thương. Thế nhưng khi trở lại thành phố , Đông phát hiện mình mắc căn bệnh ung thư bạch cầu, càng đau lòng khi biết mình và Rùa có quan hệ huyết thống. Sự tuyệt vọng , chán chường muốn nhấn chìm trái tim ấy, trái tim của chàng trai còn mang hồn quê mộc mạc, còn gửi tình yêu vào một miền xa vắng. Và rồi cậu trốn tránh
Thay vì 4 tháng, 4 năm sau Đông mới quay về làng. Rùa cũng đã lớn, trở thành thiếu nữ xinh đẹp. Nhưng em mãi chẳng thể dành cho người em thương nhất, Rùa mất trong một trận lũ quét. Em bơi giỏi, nhưng vì muốn cứu những đứa trẻ trong làng, em đã đi. Đến lúc quay về, Đông cũng biết mình và Rùa không hề có quan hệ huyết thống. Giữa họ chỉ có chung một nhịp đập, một lời yêu chưa kịp bỏ ngỏ, chưa kịp …
Nước mắt đâu chỉ dành cho những niềm đau. Đông quay trở lại khu rừng xưa mong tìm lại bóng dáng của Rùa. Cậu ngồi lên cây , nước mắt thi nhau rơi xuống bởi anh nghe tiếng hát của cô gái nhỏ. Đó cũng là cái kết bỏ lửng để chúng ta có thể tiếp tục trăn trở. Liệu rằng tiếng hát đó là tiếng hát gọi về quá khứ, để tâm hồn kia lại một lần nữa được yêu? Phải chăng đó là những giọt nguồn của nỗi đau đã đánh mất điều mà mình trân quý nhất? Hay chỉ đơn giản là trái tim kia chẳng thể nguôi được những người đã đi qua đời ta dù vô tình hay hữu ý? Truyện cứ thế khép lại, với nụ cười, giọt nước mắt, tiếng hát bên kia đồi, tiếng vọng của tình yêu, tình bạn của dư vị thuở ấu thơ mộc mạc không quên …
Tôi đã khóc và có thể bạn cũng sẽ khóc. “Ngồi khóc trên cây” chính là cách để ta độc vị tâm hồn, để một lần nữa được sống lại những kí ức trinh nguyên của tuổi thơ, để ta yêu và trân trọng hơn những tình cảm đẹp đẽ trong cuộc đời
Những đoạn trích hay:
“Nồng nàn lên với
Cốc rượu trên tay
Xanh xanh lên với
Trời cao ngàn ngày
Dài nhanh lên với
Tóc xõa ngang mày
Lớn nhanh lên với
Bé bỏng chiều nay”
“Sau một thoáng ngỡ ngàng, tôi lúng túng chống tay vào cỏ định ngồi lên nhưng khi nhìn vào đôi mắt long lanh và lúc nào cũng ngời sáng dưới rèm mi đen dày của con Rùa, một cảm giác thiết tha gần gũi đột ngột lấp đầy tôi và hoàn toàn không tự chủ, tôi cúi xuống hôn lên môi nó”
“- Anh thích em lắm. – Tôi xao xuyến đáp, lòng ngập tràn yêu thương.
– Em cũng rất thích anh. – Con Rùa thủ thỉ, nó đưa tay quẹt nước mắt, mặt ngời lên trong đêm, một nụ cười bẽn lẽn thấp thoáng trôi qua trên môi nó.
Tôi nghe trái tim tôi cựa quậy sau làn áo. Tôi cảm nhận rất rõ có một con suối bằng kem đang chảy qua lòng tôi.
– Nhưng bây giờ em còn nhỏ. Anh đợi thêm một thời gian nữa cho em kịp lớn lên anh nhé!”
“Theo kết quả xét nghiệm, căn cứ vào số lượng hồng cầu bị phá hủy, đặc biệt do số lượng bạch cầu tăng cao một cách bất thường, các bác sĩ nghi ngờ tôi bị ung thư máu.”
“Có lẽ tôi không sống được đến ngày con Rùa tròn mười tám tuổi. Tôi và nó đang ngồi bên nhau giữa mùa cọng dừa, còn một năm rưỡi nữa làng Đo Đo mới vào mùa thả diều, tôi e rằng đó là quãng thời gian quá dài để tôi có thể ở lại trên cõi đời và quay về gặp nó.
Ba năm trước con Rùa không cho tôi hôn nó. Nó bảo nó còn nhỏ. Nó bảo tôi chờ nó lớn lên, rồi sợ tôi buồn nó hứa nó sẽ lớn thật nhanh để tôi khỏi nóng lòng chờ đợi. Con Rùa đã giữ lời hứa. Mùa cọng dừa năm nay, nó đã là cô thiếu nữ xinh đẹp, thậm chí trong làng đã có kẻ tới nhà mối mai dạm hỏi. Thế nhưng ngày đó tới, tôi lại sắp sửa ra đi.”