Home / Review sách / Review sách Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?

Review sách Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?

Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc?
Tác giả: Rosie Nguyễn

Đôi nét về tác giả:
Rosie Nguyễn tên thật là Nguyễn Hoàng Nguyên, là một tác giả sách, blogger, facebooker về văn hóa – du lịch.
Cô là tác giả của “Ta ba lô trên đất Á” – cuốn sách hướng dẫn du lịch bụi đầu tiên tại Việt Nam và “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu” viết về kinh nghiệm của mình trong việc tận dụng tốt nhất thời gian tuổi 20s quý giá của bản thân.

Review sách:
Sau thành công của Bestseller “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?” được đông đảo bạn trẻ khắp nơi nồng nhiệt đón nhận, tác giả Rosie Nguyễn một lần nữa trở lại với tập sách thứ ba “Mình nói gì khi nói về hạnh phúc?” khai thác những khía cạnh khác nhau của hạnh phúc, thông qua những câu chuyện gần gũi, cảm động của chính bản thân cô.

Hành trình của cuốn sách này là hành trình đi tìm hạnh phúc khác với khuôn mẫu xã hội, là cuộc tìm kiếm từ bên ngoài vào bên trong, từ chốn đông người tới chỗ không người, tìm từ người khác đến tìm trong chính mình. Đó là một hành trình dài, nơi bạn có thể thấy những thay đổi trong quan niệm và suy nghĩ của người viết, từ một người trẻ nông nổi và nhiệt thành, đến một người đã trưởng thành hơn, trầm lắng hơn, nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn luôn tràn đầy tình yêu cuộc sống. Bạn sẽ bắt gặp ở đây những niềm vui giản dị, những điều đẹp đẽ trên muôn dặm đường dài, những suy tư về tình yêu, về các chuyến lữ hành, về những ngày đang sống. Hơn thế nữa, đây là cuộc hành trình của những chiêm nghiệm suy tư về hạnh phúc, về mục đích cuộc sống, về thân phận con người.

Mình nói gì khi nói về hạnh phúc? là những tâm sự và trải lòng trên hành trình sống và đi, những suy tư về hạnh phúc, về mục đích sống và thân phận con người. Giọng kể chuyện cứ như thủ thỉ tâm tình, đem lại cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Và trong những câu chữ đều lấp lánh vẻ đẹp của tình yêu cuộc sống.

Cuốn sách gồm ba phần chính là Sống, Yêu và Vui. Mỗi phần đều gồm các câu chuyện bình dị mà thú vị của chị từ lúc còn nhỏ đến hiện nay. Trong đó Sống tức là sống hết mình, trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc sống, cho sự tồn tại của bản thân một ý nghĩa bên trên tất cả các phù phiếm, tầm thường trong đời sống.

Trong phần này tác giả Rosie kể về những kỉ niệm thời thơ ấu, những cảm giác mà ta có thể bắt gặp hằng ngày nhưng lại lờ đi và quên đi mất đó cũng là hạnh phúc. Cảm giác đi dưới bóng râm của hàng cây trên con đường yêu thích, cảm giác ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp mà ngày nào ta cũng thấy,… thế nhưng có ai nghĩ đó đã đủ hạnh phúc?

Trong cuộc sống, tình yêu vốn được cho là một quan trọng để tạo nên hạnh phúc cho con người. Có người tin rằng phải tìm được tình yêu đích thực của mình mới là hạnh phúc viên mãn nhất, nhưng tác giả Rosie Nguyễn lại không hề nghĩ vậy, đối với cô hãy chỉ yêu người khiến mình thấy vui vẻ và không cần phải tiếc nuối nếu chưa tìm được cho mình tình yêu.

Sau những lần nhìn những chàng trai từng theo đuổi mình lần lượt giới thiệu bạn gái mới, cô chợt thấy trái tim con người luôn không ngừng thay đổi, rằng không có gì là vĩnh hằng và một trong số những điều mong manh dễ vỡ nhất chính là trái tim con người. Rồi cô cũng nhận ra rằng trên đời này đến bên nhau nhất định phải có duyên, vì có những người nói chuyện rất hợp ý, cảm thấy yêu mến ngay từ lần đầu tiên nhưng họ lại có tình yêu của riêng họ rồi. Cho đến cuối cùng cô vẫn chọn lựa tiếp tục tìm kiếm và chờ đợi vào tình cảm của riêng mình.

Nhưng câu chuyện đi tìm một nửa ấy, chúng ta đã gặp bao nhiêu người và cho rằng họ là một nửa của mình? Các bạn có nhớ thời đi học, chúng ta thường gặp và yêu người cùng lớp, cùng trường với mình. Tình yêu lúc ấy trong sáng như sao trời, hồn nhiên như cây cỏ. Ta yêu nhau với tất cả trái tim, nhưng tình yêu đó lại tan vỡ. Ta mang bên mình một vết thương rồi tiếp tục hành trình đi tìm một nửa. Rồi khi đi làm ta gặp và yêu đồng nghiệp, hoặc người mà ta tiếp xúc qua công việc. Người có đủ tiêu chuẩn với mong muốn của ta lúc giờ và ta lại yêu lần nữa, chìm đắm vào tình yêu đó và nghĩ rằng đó là tình yêu đích thực của bản thân.

Nhưng có những biến cố xảy ra, ta lại tiếp tục mất đi một tình yêu cho là đích thực, sau đó tiếp tục đi tìm tình yêu. Cuối cùng ta gặp người đó ở một lớp học nghệ thuật nào đó mà ta yêu thích, vừa hay người đó mang lại hơi ấm cho ta cũng vừa hay sóng gió chẳng đến nữa, thế là ta cưới người đó, kết thúc cuộc rượt đuổi của mình.

“Thời gian của mình không có nhiều trên đời, người mà ta yêu mến không mãi bên ta. Vậy cớ gì ta không trân trọng phút giây hiện tại.”

Yêu tức là nuôi dưỡng tâm hồn mình được an nhiên mà nồng hậu, hiểu rõ các cảm xúc của trái tim ta và nhờ đấy ta biết cách thương mình thương người. Và Vui nghĩa là sự hài lòng với thực tại một cách có ý thức, tức là không tham muốn những thứ ta chưa sở hữu, không bất mãn với các điều ta đang có nhưng tất nhiên đừng hiểu nhầm nó mang sự lười biếng vô tâm, hững hờ hay an phận.

Trong cuộc sống chúng ta có những chuyện vui lẫn chuyện buồn, vậy Rosie Nguyễn cảm nhận niềm “vui” là như thế nào?
Vui nghĩa là sự hài lòng với thực tại một cách có ý thức, tức là không tham muốn những thứ ta chưa sở hữu, không bất mãn với các điều ta đang có nhưng tất nhiên đừng hiểu nhầm nó mang sự lười biếng vô tâm, hững hờ hay an phận. Túm lại, ấy là thái độ lạc quan, vững vàng trước hầu hết hoàn cảnh và sống chú tâm vào những điều tươi đẹp, tích cực cho dù nhỏ nhặt trong đời sống (tất nhiên là vẫn nên giải quyết những điều chưa tốt, nhưng trong tâm thế không tiêu cực, hận thù, mù oán).

Với gần 30 bài viết dưới phong cách tự sự nhằm hướng tới những bạn trẻ để các bạn chiêm nghiệm về cuộc sống và hạnh phúc. Những câu chuyện nhỏ, đôi lúc như những lời nhắc nhở với bản thân về cuộc sống, về tình yêu, các mối quan hệ.

Cuốn sách là những mẩu chia sẻ nhỏ về cuộc sống của Rosie Nguyễn, chứa chan những hạnh phúc nho nhỏ, trong trẻo và bình yên đến lạ. Những câu chuyện của chị không cao siêu, không to tát, mà chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như thói quen, lẽ sống cá nhân, gia đình, đáng yêu và gần gũi đến lạ thường. Nó vừa thân vừa lạ, vừa gần gũi vừa sâu xa, vừa dung dị nhưng cũng thật sâu sắc. Mình thấy được tuổi thơ mình, thấy được gia đình mình, hơn thế nữa, thấy được những người xung quanh mình, bạn bè mình, những người khiến mình thấy mình đang quan trọng, ý nghĩa thế nào ở hiện tại này.

Đặc biệt mình rất thích cách Rosie Nguyễn nói về Sài Gòn, nói về từng ngóc ngách, con đường, từng bóng cây của Sài Gòn. Sài Gòn với tất cả những góc ồn ào và an nhiên, với những quán cà phê an yên tĩnh lặng, những nơi trú ẩn giữa phố thị đông người. Với những khu phố giàu sang thoảng mùi nước hoa và những xóm nước đen lấy thuyền làm nhà. Nhưng có lẽ mình yêu Sài Gòn bởi Sài Gòn không đòi người ta thay đổi để giống mình. Nó ôm ấp những người tứ xứ đến với nó, mỗi người một tính cách riêng, một khuôn mặt riêng, cứ thế mà hòa trộn vào nhau.

Vậy Thực tế thì điều làm người này hạnh phúc chưa hẳn đã đem đến hạnh phúc cho người kia, mỗi người phải tự tìm ra những cách riêng để đem đến cho mình hạnh phúc. Nhưng suy cho cùng, được sống cũng là một loại hạnh phúc. Phải chăng chị Rosie muốn nhắn nhủ chúng ta phải quý trọng cuộc sống của mình, phải làm hết sức mình, và đừng quá trông đợi gì cả. Và một điều Rosie muốn nhấn mạnh nữa là hưởng thụ an nhàn hay tận hưởng cuộc sống không phải là bí quyết hạnh phúc.

Cuộc đời này đáng sống lắm. Chỉ cần ta mở lòng đủ nhiều với người xung quanh, nói lời yêu thương nhiều hơn, bày tỏ nhiều hơn ngay khi đang ở bên người mình trân quý. Và một điều nữa Rosie Nguyễn muốn gửi đến độc giả là cuộc sống không phải lúc nào cũng lấp đầy niềm vui, những điều tuyệt vời. Không phải ngày nào ta cũng được lấp đầy bởi những chuyến phiêu lưu, những tin tốt lành hay thành công rực rỡ. Qua những ngày tăm tối, rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp lên thôi. Thay vì than phiền về những thứ không thể thay đổi, hãy bắt tay vào những điều mà mình có thể.

“Mình nói gì khi nói về hạnh phúc – Qua những ngày tăm tối, rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp lên thôi”

Chúng ta hãy ngắm nhìn những điều nhỏ bé xung quanh, và tận hưởng từng khoảnh khắc mình đang hiện hữu thì dần dần sẽ mở ra những điều lớn lao. Cuộc sống nó được tạo thành phần lớn từ những điều giản dị nhỏ bé. Ta không thể kỳ vọng vào những gì mà nó đem lại, mà phải tự tay kiến tạo cuộc sống quanh mình. Ta không thể trông chờ ngày nào trong đời cũng là ngày tuyệt vời mà chỉ có thể mỗi ngày tự rèn luyện bản thân, tự làm tốt công việc của mình. Khi ta cố gắng nổ lực hằng ngày, ta ít kỳ vọng vào cuộc đời, ta chú ý quan sát những vẻ đẹp nho nhỏ xung quanh, thì cuộc sống sẽ mở ra cho ta nhiều điều ngạc nhiên, thú vị.

“Hạnh phúc khi thấy mình được sinh ra. Được trải qua tất cả những vui buồn sướng khổ. Được tư duy và chiêm nghiệm. Ngẫm ra, được làm người đã là hạnh phúc lắm rồi, có cần điều gì khác nữa đâu.”

Dù làm gì trong đời, thì hãy luôn sống như con người mà ta muốn trở thành. Đó là bí quyết để sống hạnh phúc. Đôi khi ta không cần phải đạt được thành công thành tựu to tát ở đời, mà ta chỉ cần sống tốt tốt, sống an vui mỗi ngày, và cư xử tử tế với mỗi người ta gặp trên đời, như vậy là đủ rồi.

Những đoạn trích hay:
“Chúng ta không nên sợ hãi sự cô đơn. Ngay cả khi đắm chìm trong tình yêu hoàn hảo nhất, cũng có đôi lúc người ta cảm thấy lẻ loi. Cô đơn là bản tính của con người.”

“Mình muốn khoảnh khắc này tiếp diễn mãi mãi. Khoảnh khắc của những điều đẹp đẽ tuyệt vời. Khoảnh khắc thấy mình gần với Phật tánh bên trong mình. Khoảnh khắc thấy mình là một phần của một cái gì đó lớn hơn, vĩ đại và đầy ý nghĩa.”

“Ừ thì người ta luôn cần sức mạnh để cho ai hay điều gì đó bước vào đời mình, và rồi cũng cần sự can đảm tương tự để buông tay. Mỗi sự kết thúc luôn là dấu hiệu tái sinh của một điều mới.”

“Chúng ta vẫn thường trầm trồ về những nhân vật xuất sắc, thành công, những người nổi tiếng, hào quang rực rỡ. Chúng ta vẫn thường like và share những lời nói “sốc hàng”, những nhận định mạnh miệng, những câu đao to búa lớn sắc sảo tự tin. Chúng ta vẫn thường chú ý đến những gì nổi bật, hào nhoáng, rực rỡ, khác thường. Nhưng chúng ta thường quên đi vẻ đẹp của những người bình thường giản dị.”