Home / Review sách / Review sách Kafka Bên Bờ Biển

Review sách Kafka Bên Bờ Biển

Kafka Bên Bờ Biển
Tác giả: Haruki Murakam

Đôi nét về tác giả:
Murakami Haruki (Tiếng Nhật: 村上 春樹, âm Hán Việt: Thôn Thượng Xuân Thụ), sinh năm 1949 tại Kyoto và hiện đang sống ở Boston, Mỹ, là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật.

Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 38 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mỹ danh “nhà văn được yêu thích”, “nhà văn best-seller”, “nhà văn của giới trẻ”.

Giới Thiệu Sách:
Kafka Tamura, mười lăm tuổi, bỏ trốn khỏi nhà ở Tokyo để thoát khỏi lời nguyền khủng khiếp mà người cha đã giáng xuống đầu mình.Ở phía bên kia quần đảo, Nakata, một ông già lẩm cẩm cùng quyết định dấn thân. Hai số phận đan xen vào nhau để trở thành một tấm gương phản chiếu lẫn nhau. Trong khi đó, trên đường đi, thực tại xào xạc lời thì thầm quyến rũ. Khu rừng đầy những người lính vừa thoát khỏi cuộc chiến tranh vừa qua, cá mưa từ trên trời xuống và gái điếm trích dẫn Hegel. Kafka bên bờ biển, câu chuyện hoang đường mở đầu thế kỷ XXI, cho chúng ta đắm chìm trong một chuyến du hành đầy sóng gió đầy chất hiện đại và mơ mộng trong lòng Nhật Bản đương đại.

Review sách:

Cuốn sách “Kafka Bên Bờ Biển” kể về cậu bé Tamura Kafka 15 tuổi bỏ nhà ra đi để tránh lời nguyền Oedipus: giết cha, làm tình với chị, và yêu phải mẹ mình. Đồng hành với cậu là một con quạ, cũng chính là nửa cái tôi của cậu, bay lượn trên bầu trời. Mang nỗi ám ảnh về người mẹ và người chị gái đã bỏ hai cha con đi từ rất lâu, Kafka làm bạn với Sakura, một cô gái lớn tuổi hơn và có lẽ là chị gái cậu, trên chuyến xe ra khỏi thành phố. Tỉnh dậy trong chiếc áo phông đầy máu và biết tin cha mình đã chết, Kafka trốn đến một thư viện vùng ngoại ô, và ở đó đã gặp bà Saeki, chủ thư viện và có lẽ cũng là mẹ cậu.

Cậu bé Tamura Kafka chạy theo ông già Nakata kỳ lạ có khả năng trò chuyện với mèo, ông kiêm nghề tìm mèo lạc để kiếm chút tiền. Lúc nhỏ, sau chuyến viếng thăm của người ngoài hành tinh, ông mê man và đánh mất ký ức, từ một đứa bé thông minh thành ra ngờ nghệch. Lần theo dấu một con mèo bị mất tích, ông đã có một cuộc chạm trán với tay giết mèo làm thú vui Johnnie Walker và buộc phải giết gã. Từ đó, Nakata mất khả năng nói chuyện với mèo, nhưng bù lại, lão có thể đoán trước tương lai. Cùng với sự trợ giúp của tài xế xe tải Hoshino, lão ra khỏi thành phố, và đến thư viện của bà Saeki nhằm cứu thế giới khỏi sự xâm chiếm từ một cánh cổng chặn bởi “Phiến đá cửa vào”. Với chìa khoá là bà Saeki và thư viện, Haruki Murakami đã kiến tạo nên một thế giới có một không hai, nơi bí ẩn chồng lên bí ẩn, và người ta vẫn sống, mà không thể nào diễn giải điều gì đã diễn ra.

Trong cuốn này có vẻ như Murakami đang muốn nói về sự sắp đặt của tạo hóa, và sự cay đắng của số phận. Từng nhân vật trong truyện đều đang chạy trốn khỏi thực tại, khỏi những điều được biết chắc sẽ xảy ra với bản thân họ nhưng họ không thể chấp nhận và luôn phải chạy trốn. Điển hình là Kafka Tamura.

Hình ảnh Kafka trong ngôi nhà gỗ biệt lập là điều khiến mình ám ảnh nhất. Khi con người ta cảm thấy tuyệt vọng đến mức muốn tách ra khỏi thế giới này và nhận sâu mình vào vũng lầy của nỗi buồn và cô đơn sâu thăm thẳm thì chắc chắn sẽ chẳng ai có thể kéo họ lên. Kafka có thể trốn khỏi cha mình, trốn khỏi thế giới, trốn khỏi lời nguyền nhưng cậu không thể trốn khỏi chính mình và tiếng nói văng vẳng của tâm can luôn tìm cách gào thét. Vượt mặt mọi người không khó. Cái khó là vượt qua chính tiếng nói vang vọng trong tâm hồn, một tâm hồn đã không thể trọn vẹn ngay từ khi cậu biết nhận thức. Cũng không lạ, vì thứ cảm giác đầu tiên cậu được nếm trải chính là nỗi đau bị bỏ rơi.

Lắng nghe chính mình như lắng nghe gió vậy. Làm sao biết ngọn gió nhỏ sẽ thổi bùng lên những gì và làm sao ta biết được thế nào là đúng? Làm sao biết được chính sự tồn tại bản thân mình có đang là một điều đúng đắn hay không?

Cũng như cuộc sống vốn chứa đựng bao nhiêu là hàm ý. Ta cứ nghĩ mình đang được chọn lựa, mình đang đánh lại số phận và rồi mình sẽ giành phần thắng. Nhưng không, tất cả những cái mà ta đang làm chỉ dẫn ta đến con đường mà ta buộc phải đi. Đó là chân lý cay đắng mà Murakami đã mượn nhờ Kafka Tamura truyền tải.

Miss Saeki: Tượng trưng cho những tâm hồn đã chết và một tấm thân đi vay mượn. Cuộc sống của bà hiện ra và bao bọc lấy mình bằng lớp vỏ lạnh lẽo đến rợn người. Cái chết lúc này đây không đáng sợ. Cái làm người ta dày xéo đến không còn gì sót lại bên trong ngoài hơi thở chính là một tâm hồn từ lâu đã từ bỏ sự sống, bỏ lại một cơ thể vẫn còn chức năng hoạt động, chờ đến ngày thật sự chết đi. Mình tin đây không chỉ có trong lối ẩn dụ của Murakami, mà ngay trong đời thật, đâu đó quanh ta vẫn là vô số những cái xác sống đang đợi ngày tìm về đúng nơi tâm hồn bỏ họ ra đi. Vào cái thời khắc định mệnh đủ sức giết chết một con người nhưng số phận lại không cho phép. Số phận luôn biết cách hành hạ một ai đó, luôn biết cách khiến họ cảm nhận được cái thinh không lạnh lẽo của cái phần rỗng hoác ngay bên trong mình.

Cuối cùng là Nakata, đó là sự tha thứ. Đôi lúc không phải là đầu hàng số phận, mà là tha thứ cho những gì chúng đã làm cho ta. Đôi lúc mình cũng muốn được làm Nakata, cuộc đời lấy đi của ông tất cả, trí khôn, ký ức,… nhưng bù lại, thứ ông có được lại là sự an lành trong suốt những năm tháng “thiếu hụt” đó. Cho đến một ngày ông phát giác ra, hóa ra mình phải có nhiều hơn thế, và lần đầu trong đời ông mong mình được đánh đổi đi cái yên bình mình đang sở hữu. Đọc đến Nakata, mình lại nghĩ về Forrest Gumps. Phải chăng đó chính là điều mà Murakami muốn nói? Rằng cuộc sống luôn tàn nhẫn và cái chạm ác độc của nó không chừa một ai, kể cả những con người hiền lành và khù khờ nhất.

Không ai có thể lựa chọn số phận cho mình, cũng như chối bỏ nó. Nếu có thì ta phải luôn đánh đổi một điều tương đương. Đó là quy luật mà ai cũng phải hiểu khi đã là một “bộ phận” của cuộc sống

Xuyên suốt cuốn truyện, Để lại ấn tượng nhất với mình là Oshima. Oshima là người rất rất thú vị. Oshima giống như một pho tri thức. Nhưng không phải một pho tri thức hiên ngang khoe vẻ đồ sộ của mình mà là một pho tri thức nhũn nhặn, tinh tế, khiêm nhường. Oshima là nhân vật mà bất cứ câu nói nào của anh, người ta cũng có thể trích thành quotes được. Dù chẳng bao giờ ra nổi thành phố, nhưng mình tin rằng, anh đã sống đủ để hiểu mọi thứ trên đời.

Oshima không phân biệt bất cứ ai. Chính vì thế, mình cũng không thể phân biệt anh, một kẻ khiếm khuyết một cách hoàn hảo. Oshima dịu dàng, thông cảm nhưng mạnh mẽ và kiên quyết khi cần. Anh cũng rất hài hước và quyến rũ. Oshima chưa hề nao núng. Mặc dù mình nghĩ, với hoàn cảnh của mình, anh hẳn phải rơi vào trạng thái hận đời cả tỉ lần rồi. Hoặc có lẽ anh đã từng muốn chết. Nhưng Oshima trong Kafka bên bờ biển, lại không tồn tại thứ gì gọi là tuyệt vọng. Ngày nào, Oshima cũng dịu dàng và rực rỡ. Thực sự rất đáng nể. Tình thương, sự thấu hiểu và lòng bao dung của Oshima với Kafka cũng như những viên kim cương lấp lánh trong một chuỗi văn đầy tính “bi kịch” như Kafka bên bờ biển này.

Những trích dẫn hay:
1. Nếu cậu nhớ đến tôi, thì tôi sẽ không quan tâm liệu có ai quên mất mình đi chăng nữa.
2. Không thể nhìn quá xa về phía trước. Nếu nhìn quá xa, anh sẽ bỏ hẵng cái trước mắt và sẽ vấp. Phải nhìn xa hơn một chút, kẻo sẽ đâm sầm vào một cái gì. Phải theo đúng trình tự đồng thời để mắt tới những gì ở phía trước.
3. Bất kì ai mới yêu đều kiếm tìm những mảnh ghép thiếu sót của họ.Vậy nên bất kì ai đang yêu cũng đau khổ khi nghĩ về người tình của họ. Nó giống như quay trở lại bên trong một căn phòng mà bạn có những kỉ niệm yêu thích, nơi mà bạn chưa hề nhìn lại từ lâu.
4. Và khi cơn bão qua đi, bạn sẽ không nhớ bạn đã vượt qua như thế nào, bạn xoay xở để tồn tại được ra sao. Bạn thậm chí sẽ không dám chắc, thật ra, liệu cơn bão có thật sự đi qua. Nhưng có một điều chắc chắn. Là khi bạn ra khỏi cơn bão, bạn sẽ không còn là cùng một người mà đã bước vào. Đó là những gì về cơn bão.
5. Mỗi người đau đớn theo một cách riêng, và đều có những vết sẹo của riêng mình.
6. Mọi thứ bạn tìm kiếm sẽ đến vào lúc bạn không ngờ tới.
7. Có lẽ cậu sẽ chẳng còn cơ may đi học nữa, cho nên dù là muốn hay không, tốt nhất là cứ hấp thu bất cứ điều gì có thể trong khi cậu có cơ hội. Hãy trở thành giống như tờ giấy thấm và thấm hết vào. Sau này, cậu có thể hình dung ra cái gì nên giữ và cái gì nên trút bỏ.
8. “Bác phải nhìn!” “Đó lại là một quy tắc nữa của chúng tôi. Nhắm mắt lại cũng chẳng thay đổi được gì. Chẳng có gì biến đi chỉ vì anh không nhìn thấy những gì đang diễn ra. Trên thực tế, tình hình thậm chí sẽ còn xấu đi khi anh mở mắt trở lại. Chúng ta đang sống trong một thế giới như thế đó. Hãy mở to mắt ra. Chỉ có kẻ hèn nhát mới nhắm mắt lại. Nhắm mắt, bịt tai đâu có thể làm cho thời gian ngưng lại được”
9. Hạnh phúc thì chỉ có một loại, nhưng bất hạnh thì đến dưới mọi dạng mọi cỡ. Như Tolstoy đã nói: hạnh phúc là ngụ ngôn, bất hạnh là chuyện đời.
10. Mình biết là mình hơi khác mọi người, nhưng mình vẫn là một con người. Mình muốn cậu nhận thức rõ điều đó. Mình là một con người bình thường, chứ không phải một quái vật. Mình cảm nhận sự vật như mọi người, hành động như mọi người. Tuy nhiên, đôi khi cái khác biệt nho nhỏ ấy lại như một vực thẳm ngăn cách.